Ta Không Phải Hí Thần - Chương 127: Từ bỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khu Ba.

Trần Linh đẩy cửa lớn tổng bộ, cất bước .

Sương mù dày đặc vẫn tan , giống như nỗi lo lắng bao trùm trong lòng tất cả , từng bóng khiêng cáng cứu thương vội vã qua đường, phía hoặc là t.h.i t.h.ể lạnh băng, tái nhợt, hoặc là thương binh bê bết máu, còn nguyên vẹn. Quảng trường vốn náo nhiệt, giờ đây khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đớn đau và những lời xì xào bàn tán đầy lo âu.

Trần Linh mặc áo khoác màu đen, một lúc bậc thềm ở cổng tổng bộ, theo những chiếc cáng cứu thương , hướng về một con đường khác.

Bên cạnh tổng bộ Người Chấp Pháp chính là phòng khám bệnh lớn nhất Khu Ba, nhưng là lớn nhất, quy mô cũng chỉ tương đương với trạm y tế xã mà Trần Linh từng thấy ở thị trấn kiếp .

Phòng khám bệnh tất cả hai tầng , giờ phút chất đầy những bệnh nhân đang rên rỉ, vô cáng cứu thương đỏ trắng trải đầy mặt đất, lối nhỏ thể cho qua cũng chỉ rộng bằng nửa cánh tay. Vì lượng nhiều, mấy vị bác sĩ bận đến đầu đầy mồ hôi, len lỏi qua giữa những bệnh nhân .

"Bác sĩ... Bác sĩ! Ta van cầu ngài, ngài xem con của , nó hình như sắp thở nữa !"

"Bác sĩ! Băng gạc và nước khử trùng đủ dùng! Máu trong kho m.á.u cũng sắp hết !"

"Đau quá... Ta đau quá..."

"Chỗ vết thương nhiễm trùng... Không giữ nữa , chuẩn cắt bỏ."

"Bác sĩ! Bệnh nhân còn dấu hiệu sinh tồn..."

Tiếng rên rỉ và tiếng ngớt vang vọng trong phòng khám, bên ngoài, cáng cứu thương trải dài ven đường, hết chiếc đến chiếc khác xếp từ đầu phố đến cuối phố, và vẫn còn liên tục đưa tới.

Số bệnh nhân chờ cứu chữa bao nhiêu? Hai ngàn? Ba ngàn? Trần Linh thể đếm xuể.

Hắn ở cửa phòng khám bệnh, là mảng màu đen duy nhất giữa những chiếc cáng cứu thương trắng xóa . Ánh mắt lướt qua cảnh tượng tựa như địa ngục, mặt lộ biểu cảm gì, lặng lẽ như một pho tượng ai đoái hoài.

Một vị bác sĩ hai tay dính đầy m.á.u từ phòng phẫu thuật bước , mấy nhà bệnh nhân lập tức xông trong đó, thấy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo bàn mổ, tiếng gào lập tức vang lên.

Vị bác sĩ phòng phẫu thuật, cảnh tượng địa ngục trong phòng khám, trong mắt ngập tràn bi ai và thương xót vô tận.

"Không thể tiếp tục thế nữa..."

Hắn tự lẩm bẩm.

"Tất cả bệnh nhân nặng, bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều, bộ từ bỏ ."

Câu thốt , tất cả các bác sĩ khác đang bận rộn đều khẽ sững , đồng loạt về phía , định mở miệng gì đó, nhưng cuối cùng chìm im lặng.

"Chúng ... bọn họ c.h.ế.t ?"

Một nữ y tá khàn giọng hỏi.

"Chúng còn thời gian, cũng còn tài nguyên để cứu họ nữa."

Bác sĩ nhắm mắt , "Còn những thương quá nặng, tập trung họ , cho họ phương pháp khử trùng và băng bó chính xác, để họ tự tìm cách ."

"... Rõ."

Người Chấp Pháp đang duy trì trật tự tại hiện trường lập tức hành động, đưa một lượng lớn bệnh nhân thương nặng nhưng tắt thở ngoài phòng khám, dọn chỗ cho những bệnh nhân thương nhẹ hơn .

Phần lớn bọn họ đều thần trí còn minh mẫn, ít còn tỉnh táo cũng bỏ rơi. Từng chiếc cáng cứu thương nối tiếp khiêng qua bên cạnh Trần Linh, thậm chí thể thấy rõ sự đau đớn và giãy giụa gương mặt họ, cùng với sự tuyệt vọng về sinh mạng trong đôi mắt trống rỗng của họ.

Trong cảnh hỗn loạn tưng bừng, ranh giới sinh t.ử phân định rõ ràng, con , như một con dã thú trọng thương, bắt đầu chủ động cắt bỏ những phần thịt thối rữa để cầu sinh tồn.

Người của phòng khám bệnh tìm một đất trống cách đó xa, tập trung những bệnh nhân nặng từ bỏ với . Những chiếc cáng cứu thương bê bết m.á.u trải thành một mảng, tiếng thì thào mê sảng, cùng tiếng rên rỉ đau đớn, tựa như lời mê của t.ử thần liên tiếp vang lên.

Bọn họ đang lặng lẽ chờ đợi cái c.h.ế.t.

"Các ngươi đang gì?! Tại cứu bọn họ?!"

"Cha đưa tới sớm nhất, các ngươi dựa cứu ông ?! Dựa cái gì chứ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-127-tu-bo.html.]

"Những tai ách đều thể g.i.ế.c c.h.ế.t vợ , các ngươi để chính nàng chờ c.h.ế.t ? Các ngươi thế gọi là bác sĩ! Các ngươi khác gì những tai ách đó ?!"

"Các ngươi đây là đang g.i.ế.c !"

Những nhà vẫn luôn lo lắng chờ đợi bên ngoài, thấy , yêu của từ bỏ, mắt lập tức đỏ ngầu. Bọn họ điên cuồng xông phòng khám, xô ngã các bác sĩ và y tá đang cứu chữa những khác, hiện trường rơi hỗn loạn tưng bừng.

Tịch Nhân Kiệt tuần tra đến đây, nhanh chóng xông lên phía , dẫn theo mấy vị Người Chấp Pháp chặn bọn họ :

"Các ngươi đang ?!"

"Các ngươi dựa mà quyết định sinh t.ử của khác?"

Một nhà gầm thét.

"Nơi quá nhiều chờ cứu chữa, chúng đủ tài nguyên và thời gian, cứ tiếp tục thế , c.h.ế.t sẽ chỉ càng nhiều hơn."

"Vậy tại c.h.ế.t là bọn họ? Mọi đều là , dựa mà bọn họ đáng từ bỏ?!"

"Bởi vì thương tích của họ quá nặng."

" đó của bọn họ!"

Tịch Nhân Kiệt ngẩn một chút, đám nhà đang mắt đỏ hoe mặt, gì thêm cũng vô ích... Hắn khoát tay, hiệu cho Người Chấp Pháp xung quanh lập tức rút súng, chĩa gáy bọn họ. Sau một hồi hoảng sợ, bọn họ cuối cùng cũng chịu yên tĩnh .

Nhóm Người Chấp Pháp dùng súng, giải tán bộ những ngoài phòng khám, phòng khám lúc mới khôi phục trật tự.

Tịch Nhân Kiệt thở phào một , thấy Trần Linh cũng đang ở cửa, liền trực tiếp tới.

"Ngươi cũng thương ?"

"Không ."

Trần Linh lắc đầu, "Ta chỉ tiện đường ghé qua xem một chút."

"Vừa loạn như , ngươi tại tay duy trì trật tự?"

"Ta đang suy nghĩ một việc."

"Chuyện gì?"

Trần Linh trả lời, ánh mắt dừng ở những chiếc cáng cứu thương nhuốm m.á.u bỏ ở góc đường. Tất cả những chuyện xảy mấy ngày nay nối kết trong đầu : nguyên liệu đột ngột rút , các phân xưởng đình công, thông tin liên lạc biến mất, sương mù bao phủ...

Hồi lâu , đột nhiên một câu khiến Tịch Nhân Kiệt rùng :

"Liệu khả năng, chúng cũng là những bỏ rơi ?"

Tịch Nhân Kiệt run rẩy hồi lâu, "Ý của ngươi là..."

"Tất cả những chuyện , khó tránh khỏi chút quá trùng hợp."

Trần Linh về phía thành Cực Quang, "Hy vọng là quá đa nghi."

Tịch Nhân Kiệt lời của Trần Linh cho nhíu mày chìm suy tư, hai bậc thềm phòng khám bệnh, khí đột nhiên tĩnh lặng.

Một lúc , Tịch Nhân Kiệt khẽ giọng nhỏ:

"Không, điều đó thể nào... Bảy đại khu tới mấy trăm ngàn dân, lượng nhà máy chiếm đến bảy phần giới vực, nguồn cung vật tư sản xuất từ bảy đại khu, thành Cực Quang chẳng khác nào tàn tật mất cánh tay... Thành Cực Quang thể từ bỏ ? Đợi Mông ca trở về sẽ rõ ràng thôi."

Trần Linh một cái.

"Ngươi cảm thấy, nếu như thành Cực Quang quyết tâm từ bỏ Khu Ba, thì Hàn Mông... còn trở về ?"

 

 

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

 

Loading...