Ta Không Phải Hí Thần - Chương 115: Tinh hồng ảo thuật
Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng hiểu vì , trong khoảnh khắc thấy đôi mắt trống rỗng , Tịch Nhân Kiệt cảm thấy lòng trĩu nặng.
"Kho... Trong kho hàng!"
Không chấp pháp nào hô lên một tiếng, ánh mắt đồng loạt hướng về bóng áo đỏ phía kho hàng sâu thẳm.
Mùi hôi chua nồng nặc đến cực điểm tuôn từ trong kho hàng, tại khu vực đang bùng cháy trong biển lửa đó, vô con rết cháy đen co quắp mặt đất, thể của chúng tàn phá nặng nề, khắp nơi đều là dấu răng xé nát huyết nhục cùng những mảnh chi thể còn sót . Phóng tầm mắt , cảnh tượng giống như một Tu La địa ngục tỉ mỉ bày .
C.h.ế.t sạch??
Tịch Nhân Kiệt những t.h.i t.h.ể tai ách la liệt trong kho hàng, tâm thần chấn động dữ dội. Kể từ lúc dẫn dụ đám tai ách cho đến bây giờ, cũng chỉ mới hơn mười phút, mà những tai ách tiêu diệt sạch sẽ?
Hơn nữa, những vết tích các t.h.i t.h.ể , dường như còn dấu vết c.ắ.n xé...
Ánh mắt Tịch Nhân Kiệt một nữa rơi xuống bóng khoác hí bào đỏ rực , trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
"Ngươi... là ai?"
Hắn chằm chằm ảnh vận hí bào đỏ rực, trầm giọng hỏi.
Bóng gì, chỉ lặng lẽ tiến về phía , tựa như một cái xác hồn.
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua hoang dã, chiếc hí bào đỏ rực khẽ lay động theo gió, một con bướm màu đỏ thẫm từ trong tay áo bay , nhẹ nhàng lướt qua mắt ... Đám sững sờ tại chỗ.
Con bướm bất kỳ hoa văn nào, thậm chí cả những khí quan và tứ chi mà một con bướm nên , tựa như cắt dán từ giấy đỏ, cánh khẽ vẫy, đỏ thẫm như máu.
Ngay đó, là con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư...
Theo tay áo khẽ tung bay, vô con bướm từ hí bào tuôn , giống như một cơn thủy triều bươm bướm che trời lấp đất hướng về phía Tịch Nhân Kiệt và đám !
Tịch Nhân Kiệt và những khác kinh hãi, theo bản năng đưa hai tay lên chắn . Xuyên qua khe hở, thể thấy bộ hí bào đỏ rực gần như phân giải thành vô vàn bướm đỏ ngập trời, che khuất tầm mắt của họ, xung quanh chỉ còn một màu đỏ thẫm.
"Ở nhiều bướm như ??"
Một vị chấp pháp bướm bay cho mở nổi mắt, trong cơn kinh hoảng, móc khẩu s.ú.n.g ở hông .
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Đoàng đoàng đoàng !
Tiếng s.ú.n.g liên tiếp vang lên, nhưng hề xua tan đám bướm chút nào, đồng thời tiếng mắng của Tịch Nhân Kiệt đột nhiên vang lên:
"Ngu xuẩn! Ai cho ngươi nổ súng?!"
Bóng áo đỏ tuy bí ẩn, nhưng dù cũng cứu mạng , hơn nữa còn dẫn dụ tất cả tai ách của khu ba. Dù Tịch Nhân Kiệt vẫn còn nghi ngờ về phận của đó, nhưng điều nghĩa là bọn họ nhất định là quan hệ thù địch. Đây cũng là lý do vì cho đến tận bây giờ, Tịch Nhân Kiệt vẫn hề rút s.ú.n.g cầm kiếm mặt Trần Linh.
hôm nay vị chấp pháp nổ s.ú.n.g , vạn nhất xem đây là tín hiệu khai chiến, thì nguy to !
Người chấp pháp nổ s.ú.n.g sững sờ, còn kịp hồn, thì từ trong đám bướm đỏ ngập trời mặt, một bóng khoác hí bào đỏ rực nhanh chóng lao , đôi mắt trống rỗng chằm chằm , âm u quỷ dị.
Hắn cảnh tượng dọa cho phát khiếp, hét lớn một tiếng, theo bản năng định giơ s.ú.n.g lên, nhưng theo tay áo của bóng áo đỏ vung lên, khẩu s.ú.n.g trong tay đột nhiên nhẹ bẫng...
Khi giơ hẳn tay lên, một quả chuối tiêu tươi non nắm chặt trong lòng bàn tay, chĩa thẳng mi tâm Trần Linh.
Chuối tiêu?
Người chấp pháp ngớ , ngơ ngác thứ trong tay , đầu óc như ngừng hoạt động.
Chưa kịp để hồn, tay áo màu đỏ thẫm nữa phất lên, đám bướm đỏ xung quanh lập tức vặn vẹo, biến thành từng con rắn nhỏ dài ngoằng, tựa như dây thừng quấn lấy thể , chiếc lưỡi đen ngòm khẽ lè gương mặt , lạnh lẽo thấu xương!
Sự biến hóa quỷ dị trực tiếp đ.á.n.h sập phòng tuyến tâm lý của chấp pháp, hoảng sợ hét lên thất thanh, cố gắng giãy giụa thoát khỏi những con rắn nhỏ để bỏ chạy, nhưng dù cố gắng thế nào, những con rắn vẫn như mọc dính , thể thoát .
"A a a a! Cứu ! Cứu !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-115-tinh-hong-ao-thuat.html.]
Giữa tiếng kêu cứu của , Tịch Nhân Kiệt c.ắ.n răng, rút thanh cương kiếm lưng lao nhanh tới, một kiếm c.h.é.m đứt những con rắn nhỏ .
Rắn nhỏ theo tiếng kiếm mà đứt lìa, rời khỏi bề mặt da thịt của chấp pháp, để lộ trần trụi... Giờ khắc , cả chấp pháp và Tịch Nhân Kiệt đều ngây , họ dụi dụi mắt, là quần áo biến thành rắn nhỏ, rắn nhỏ biến thành quần áo...
Là huyễn thuật?
Một bóng áo đỏ tựa quỷ mị, xuất hiện lưng Tịch Nhân Kiệt.
Tịch Nhân Kiệt chỉ cảm thấy lông tóc dựng , một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, chút do dự c.h.é.m một kiếm!
Thân kiếm xé rách khí, phát tiếng rít bén nhọn, nhưng khi mắt lóe lên, thanh cương kiếm liền biến thành một cây gậy gỗ cháy đen sì, vung về phía đầu Trần Linh!
Trong khoảnh khắc , Tịch Nhân Kiệt trong lòng kinh hãi, nhưng với kinh nghiệm c.h.é.m rắn nhỏ bằng một kiếm , tự nhủ trong lòng rằng đây chẳng qua chỉ là một màn huyễn thuật, trong tay vẫn là thanh cương kiếm gì phá nổi... Hắn nắm chặt lấy phần gốc của cây gậy gỗ, gầm lên vung mạnh!
Bốp !
Cây gậy gỗ gãy đôi.
Tịch Nhân Kiệt ngây .
Hắn cầm một nửa cây gậy cháy đen, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bởi vì thấy, thứ mà Trần Linh dùng để chặn cú đ.á.n.h của , chính là thanh cương kiếm vốn đang ở tay ... Hắn và vị chấp pháp , đầu óc đều như ngừng hoạt động trong giây lát.
Không đúng?!
Vừa những con bướm đỏ , còn đám rắn nhỏ, chẳng cũng đều là huyễn thuật ??
Ngay khi Tịch Nhân Kiệt cho rằng tất cả những điều là thật, thì sự thật biến thành hư ảo; và khi quả quyết rằng những thứ là hư ảo, thì hư ảo một nữa biến thành thật... Nhất thời, cũng phân biệt rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả.
Điều duy nhất đổi, chính là nụ quỷ dị mà âm u, đáng sợ, khuôn mặt của bóng khoác hí bào đỏ rực mặt .
Cương kiếm gầm thét c.h.é.m xuống, Tịch Nhân Kiệt tránh trong gang tấc, c.ắ.n răng, móc khẩu s.ú.n.g từ trong n.g.ự.c nhắm Trần Linh, nhắm mắt bóp cò!
Tiếng s.ú.n.g hề vang lên.
Đầu ngón tay truyền đến một cảm giác trơn tuột.
Tịch Nhân Kiệt mờ mịt mở mắt , từ lúc nào, khẩu s.ú.n.g trong tay biến thành một quả chuối...
"Điều thể nào."
Đầu óc Tịch Nhân Kiệt trống rỗng, "Đây rõ ràng là thật... Không đúng... Chẳng lẽ là giả?"
Cùng lúc đó, thấy Trần Linh ở đối diện, đang từ từ giơ một quả chuối lên về phía ...
Đoàng đoàng đoàng !
Ba viên đạn liên tiếp b.ắ.n trúng Tịch Nhân Kiệt, mặc dù đều lớp thiết y màu đen hóa giải lực đạo, nhưng giờ khắc , Tịch Nhân Kiệt cảm thấy đầu óc như c.h.ế.t... Trận căn bản thể thắng nổi.
Hắn hiểu nguyên lý của trận chiến đấu hoang đường mắt là gì, trong đầu , ngoài màu đỏ thẫm vô tận, chỉ còn khuôn mặt quỷ dị của Trần Linh.
Giả thật lúc thật cũng giả, thật giả lúc giả cũng thật.
Phảng phất như tất cả những điều , đều sinh từ trong cái phất tay của tấm hí bào ...
Tinh hồng ảo thuật.