Ta Không Phải Hí Thần - Chương 111: Chấp pháp quan, cũng không gì hơn cái này

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường phố mưa lạnh.

"Mẹ, ... ?"

Một bé gái đầy vết máu, vịn tường chậm rãi tiến về phía , chân trái của nàng vặn vẹo một cách mất tự nhiên, đôi mắt đảo qua làn sương mù dày đặc tĩnh mịch, khắp khuôn mặt là sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Tiếng kêu rít quỷ dị từ con đường phía vang lên, sắc mặt bé gái lập tức trắng bệch, nàng co rúm sát tường, thể run rẩy ngừng.

lúc , một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng.

Bé gái kinh hô một tiếng, cả theo bản năng co rúm về phía , nàng hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện lưng quái vật, mà là một thanh niên trẻ khoác áo choàng đen.

"Tiểu bằng hữu, ngươi thế?"

Trên gương mặt tái nhợt của Tịch Nhân Kiệt gượng nở một nụ dịu dàng.

Có lẽ vì nụ đó, vẻ hoảng sợ mặt cô bé gái tiêu tán một chút, nàng nhỏ giọng :

"Ta... Ta lạc mất ."

Tịch Nhân Kiệt quanh bốn phía, đường phố sương mù m.ô.n.g lung, thấy một bóng nào.

"Lạc mất lúc nào?"

"Ngay ..."

"Nàng về hướng nào?"

Bé gái đưa tay, chỉ về con đường một bóng phía .

Tịch Nhân Kiệt thở dài, cúi xuống, "Ta dẫn ngươi tìm, ?"

Bé gái gật gật đầu, Tịch Nhân Kiệt cõng bé lên, một tay cầm thanh cương kiếm đầy vết máu, khập khiễng trong sương mù dày đặc.

Trải qua mấy giờ tìm kiếm và chiến đấu, thể Tịch Nhân Kiệt nhanh chóng đạt đến giới hạn, nhưng hiện tại vẫn thể nghỉ ngơi. Hàn Mông , chính là trụ cột của ba khu, khi quét sạch tất cả đường phố, tuyệt đối thể gục ngã.

Tịch Nhân Kiệt cõng bé gái chậm rãi tiến lên, hai bên đường phố cũng là vết máu, những t.h.i t.h.ể vẹn phơi bày trong khí, m.á.u huyết đều khô cạn...

"Ngươi tên là gì?"

Tịch Nhân Kiệt đột nhiên mở miệng.

"Tiểu Kỳ."

"Tiểu Kỳ, ngươi nhắm mắt , đợi tìm ngươi, ngươi hãy mở mắt, ?"

"Ừm."

Bé gái ngoan ngoãn nhắm mắt .

Tịch Nhân Kiệt xuyên qua con đường tĩnh mịch, mười mấy phút, một loạt tiếng ồn ào từ xa truyền đến.

Còn !

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Tịch Nhân Kiệt lập tức tăng tốc bước chân.

Khi cách với tiếng ồn ào ngày càng gần, thấy ở góc đường, trong một căn phòng, một đám đang vây quanh một thể m.á.u thịt be bét, lo lắng thảo luận điều gì đó.

"Ta cứu nữa ... Mau thôi!"

" , nếu các ngươi , những thứ sắp đuổi tới bây giờ!"

" vẫn còn sống mà, chúng thể cứ thế bỏ mặc ở đây , chính cứu mạng chúng !"

"Ta cảm thấy càng chạy ngoài càng nguy hiểm, lẽ trốn trong phòng mới là an nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-111-chap-phap-quan-cung-khong-gi-hon-cai-nay.html.]

Trong căn phòng sáu bảy , ai nấy mặt mày đều dính đầy bụi đất và vết máu, dường như chạy trốn từ một con đường khác tới đây, lúc hai ba đang vây quanh một đàn ông thương nặng, khẩn cấp băng bó cho .

Nghe thấy tiếng của bọn họ, Tiểu Kỳ đang lưng Tịch Nhân Kiệt đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên hô lên một tiếng:

"Mẹ!"

Đám trong phòng đồng thời đầu .

Bọn họ thấy Tịch Nhân Kiệt mặc áo khoác đen ngoài cửa, sững sờ tại chỗ, đó một phụ nữ trung niên trong đó bỗng nhiên dậy, lo lắng chạy về phía cổng.

"Tiểu Kỳ! Ngươi chạy thế, tìm ngươi mãi..."

"Dừng !"

Tiếng gầm nhẹ của Tịch Nhân Kiệt đột nhiên vang lên.

Tiếng trực tiếp dọa sợ đám trong phòng, phụ nữ trung niên chạy nửa đường cũng dừng tại chỗ, ánh mắt về phía đầy vẻ hiểu.

Tịch Nhân Kiệt một tay bắt lấy cánh tay Tiểu Kỳ đang định nhảy xuống khỏi lưng , che chở nàng từng bước một lùi ngoài... Hắn siết chặt cương kiếm, ánh mắt gắt gao chằm chằm đám trong phòng, trong làn sương mù bao phủ, bóng của bọn họ đang ngọ nguậy một cách âm u.

Đám , tất cả đều tai ách để mắt tới.

"Mẹ..."

Tiểu Kỳ đưa tay về phía , nhưng chỉ thể càng lúc càng xa nàng, trong đôi mắt bé đầy vẻ hiểu.

"Chấp pháp quan đại nhân, ngài đây là ý gì?"

Người phụ nữ trung niên cau mày, lo lắng ôm con trở về, nhưng Tịch Nhân Kiệt trở tay mở cửa căn phòng đối diện, đẩy mạnh bé gái trong, khóa trái cửa phòng.

"Mẹ!"

Vù ! Người phụ nữ trung niên bước khỏi cửa phòng nửa bước, từng đạo bóng đen kịt liền từ trong phòng đột nhiên lao , trong gian chật hẹp, chúng nháy mắt bổ nhào những ảnh gần trong gang tấc . Trong chốc lát, tiếng kêu t.h.ả.m thiết cùng tiếng xé rách da thịt điên cuồng xen lẫn!

Tịch Nhân Kiệt thấy , hai mắt đỏ bừng, thể một lớp màu đen bao phủ, tựa như áo giáp sắt thép, mang theo cương kiếm chút do dự xông trong phòng!

Hắn cố gắng cứu phụ nữ trung niên gần nhất, nhưng khi c.h.é.m kiếm trúng con rết bóng tối, đầu của phụ nữ c.ắ.n mất hơn nửa. Dù Tịch Nhân Kiệt một kiếm c.h.é.m tàn phế con rết bóng tối, cũng thể cứu tính mạng của nàng.

Cuộc tàn sát đẫm m.á.u thoáng chốc thành, tất cả lũ rết đều nhanh chóng bò dọc theo vách tường, chặn kín lối . Thân ảnh khoác áo choàng đen vây trong căn phòng chật hẹp, bốn phương tám hướng đều là những cái chân rết nhỏ bé đang ngọ nguậy.

Tịch Nhân Kiệt siết chặt chuôi cương kiếm, hít sâu một , kiếm liền nhiễm một màu đen giống như , khí tức băng lãnh lan tỏa xung quanh.

Trải qua thời gian dài chiến đấu như , thể năng của sớm gần như cạn kiệt, nhưng việc đến nước , tuyệt khả năng lùi bước...

Tám con rết bóng tối ở gần trong gang tấc đồng thời lao tới, trong khoảnh khắc , thanh cương kiếm trong tay Tịch Nhân Kiệt vẽ một đường cong tròn quanh , một đường hắc tuyến cực kỳ tinh tế từ mũi kiếm quét ngang , c.h.é.m ba con rết gần nhất thành hai đoạn!

Tịch Nhân Kiệt còn né tránh, hai con rết khác c.ắ.n lên vai , ở cách gần như thế , gian để né tránh.

Cùng lúc đó, mấy con rết còn cũng đồng loạt lao tới, giống như một quả cầu lớn màu đen đang ngọ nguậy bao bọc lấy . Chúng c.ắ.n xé thể Tịch Nhân Kiệt, cho dù phần lớn da thịt đều lớp màu đen bao phủ, cứng rắn như sắt thép, nhưng vẫn luôn một khu vực nhỏ gặm nhấm, m.á.u tươi đỏ thẫm nhuộm áo khoác...

Tịch Nhân Kiệt hai mắt trợn tròn, ngay khi chuẩn liều mạng một phen, một ảnh nhẹ nhàng như cánh bướm hồng, khẽ đáp xuống ngoài cửa.

Giờ khắc , tất cả lũ rết bóng tối đều dừng động tác , chúng đồng thời đầu ngoài. Trong làn sương mù dày đặc cuồn cuộn, một ảnh tay trái xách theo đồ gia vị, tay cầm một bó đuốc cháy hừng hực, đang nhắm hờ hai mắt trong phòng.

"Ai?!"

Tịch Nhân Kiệt theo bản năng mở miệng.

Trần Linh tùy ý vung một đường kiếm hoa bằng cây đuốc trong tay, khẽ một tiếng, "Chấp pháp quan, cũng gì hơn cái ."

Lời dứt, liền lách biến mất ở ngoài cửa. Cùng lúc đó, những con rết bóng tối đang bám Tịch Nhân Kiệt đều như phát điên, tranh chen lấn bò khỏi phòng qua cửa sổ, đuổi theo vệt lửa đang di chuyển nhanh chóng !

 

 

 

 

Loading...