Ta Không Phải Hí Thần - Chương 109: Ăn vụng

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chỉ ăn một miếng, sẽ chuyện gì chứ?

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Linh, liền khó mà ngăn .

Hắn liếc ngoài phòng, xác nhận ai, như ma xui quỷ khiến, xé một miếng từ con gà nướng... Dù thế nào, đây cũng là một con tai ách, nếu để những cư dân khác thấy ăn thứ , e rằng sẽ nảy sinh hiểu lầm cần thiết.

Mùi thịt nướng quyện với hương rượu xộc khoang mũi Trần Linh, khiến đầu óc gần như trống rỗng, theo bản năng nhét miếng thịt miệng, bắt đầu nhai nuốt.

Giá trị mong đợi của xem Cộng 1 .

Thơm.

Quá thơm!

Đây là cảm giác thịt mà Trần Linh từng nếm qua, tươi mềm đầy độ đàn hồi, chỉ mới ăn một miếng, một cảm giác thỏa mãn tột cùng liền từ khoang miệng xộc thẳng lên đỉnh đầu, cả sảng khoái như phi thăng, mệt mỏi đều tan biến sạch sẽ.

Đôi mắt Trần Linh dần dần nổi lên hồng quang kỳ dị, dường như quên mất ý nghĩ "chỉ ăn một miếng", hai tay điên cuồng xé rách con gà nướng, nhét từng miếng thịt gà béo ngậy miệng!

Hắn hiểu, tại đối mặt với thứ thơm ngon như , chủ quán chút phản ứng nào?

Giá trị mong đợi của xem Cộng 1 . Giá trị mong đợi của xem Cộng 1 . Giá trị mong đợi của xem.

Trần Linh dường như chìm một trạng thái kỳ dị nào đó, từng cặp mắt đỏ rực từ trong hư vô phía mở , khán giả híp mắt cảnh , trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức và suy ngẫm.

Cùng lúc đó, con rết bóng tối c.h.ế.t hẳn, tiếng gào thét t.h.ả.m thiết của nó vang vọng khắp đường phố.

thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang xé nát từng chút một, đau đớn quằn quại, đúng lúc , Trần Linh dường như cảm thấy nó quá ồn ào, tiện tay vớ lấy một vò rượu bên cạnh bàn, "phịch" một tiếng nện lên nó.

Mùi rượu nồng nặc lan khắp con rết, ngay đó, Trần Linh cầm cây gậy đang cháy trong tay, đ.â.m cơ thể nó!

Rào !

Lửa lớn hừng hực trong nháy mắt bùng lên, bao trùm lấy con rết bóng tối.

Sinh cơ của nó nhanh chóng tan biến trong ngọn lửa hừng hực, thể co quắp ... Giờ khắc , nó dường như cảm nhận điều gì đó, cái đầu cháy đen thủng lỗ của nó "" về phía những cặp mắt đỏ rực lưng Trần Linh...

Tiếng ma sát chói tai khó vang lên nữa, nó khó khăn và hoảng sợ thốt một âm tiết:

"Vương."

Tiếng gào thét của tai ách dần biến mất, lửa lớn hừng hực từ trong quán rượu lan ngoài.

Chủ quán chạy nửa đường thì dừng bước, đầu về phía cửa tiệm cách đó xa... Ánh mắt tràn đầy vẻ rối rắm.

Trong tửu điếm lửa cháy lớn như , vị chấp pháp quan ? Lâu như , còn ? Có ngất xỉu ? Con quái vật c.h.ế.t hẳn nhỉ... Những suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu .

Hắn yên tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn c.ắ.n răng, về.

Những suy nghĩ đó, chẳng qua chỉ là tự tìm cớ để mà thôi. Hắn khó khăn lắm mới cơ hội thể hiện mặt chấp pháp quan, cứ thế mà , đời e rằng cũng cơ hội trở thành chấp pháp.

Nếu Trần Linh thật sự gặp chuyện, cứu Trần Linh, con đường ắt sẽ bằng phẳng. Nếu Trần Linh , nhiều nhất cũng chỉ mắng một trận.

Chủ quán một bên tự an ủi như thế, đến lối cửa tiệm đang lập lòe ánh lửa, đang định cất tiếng gọi...

Ngay đó, cả sững sờ tại chỗ.

Nơi sâu nhất trong ngọn lửa đang bùng cháy, một con rết lửa thiêu đốt đau đớn rên rỉ đang từ từ co quắp . Trước mặt nó, một bóng đen xổm, hai tay điên cuồng xé giật m.á.u thịt và những mảnh chân con rết, nhét miệng, hai má phình căng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-109-an-vung.html.]

Dòng m.á.u xanh lục sẫm men theo khóe miệng nhỏ xuống đất, hai tay xé thịt của đều lửa nướng cháy sém, nhưng dường như cảm thấy đau đớn, giống như một kẻ tham lam đang ăn vụng.

Cảnh tượng kỳ dị lọt mắt chủ quán, đồng t.ử co rút đầy khó tin, sợ hãi lùi nửa bước, phát tiếng sột soạt.

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Bóng đang ngấu nghiến con rết đột nhiên dừng .

Giữa ánh lửa bập bùng, từ từ đầu về phía chủ quán, nửa cái chân rết còn ngậm ở khóe miệng, cặp mắt tỏa hồng quang kỳ dị...

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bẻ cái đầu rết to lớn , đưa về phía chủ quán.

Khuôn mặt căng phồng vì nhồi nhét rõ ràng lắm cất tiếng:

"... Làm một miếng ?"

Chủ quán trợn trừng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ vì sợ hãi.

Thấy chủ quán ăn, Trần Linh cũng tiếp tục chia sẻ với nữa, hai ba miếng nuốt hết thịt gà bụng, phát tiếng nhai ráu ráu... Không qua bao lâu, con gà thịt mặt biến mất, chỉ còn một ít mỡ đông mặt đất.

Trần Linh ợ một cái.

Hắn lắc lư dậy, hồng quang trong mắt dần tan , lý trí như thủy triều ùa về trong đầu... Hắn góc tường trống mắt, kinh ngạc sững tại chỗ.

"Ăn xong ?"

Trần Linh cau mày, hai tay ôm đầu, trong mắt là vẻ mờ mịt sâu sắc.

Vừa , xảy chuyện gì?

Đầu óc Trần Linh trống rỗng, ý thức của còn dừng ở lúc ăn miếng thịt gà đầu tiên, đó đợi tỉnh táo , cả con gà thịt biến mất... Phải , con gà thịt đó dài đến hai mét!

Trần Linh cúi đầu bụng , chút dấu hiệu nhô lên nào, cũng cảm giác no bụng, chỉ một mùi thơm khiến dư vị vô tận, quẩn quanh giữa răng môi.

cảm giác mệt mỏi do c.h.é.m g.i.ế.c suốt đường của Trần Linh cũng tan biến sạch sẽ, hơn nữa ảo giác , cảm thấy tinh thần lực của ... dường như tăng thêm vài phần?

Trần Linh góc tường chỉ còn mỡ đông, cảm thấy chút chột , đang định rời , do dự một chút đầu .

Hắn cất thanh đao và thương , ngược cầm một vò rượu, cùng với cây chùy đang cháy , hài lòng bước khỏi cửa tiệm.

"Sao ở đây?"

Vừa tới cửa, Trần Linh liền thấy chủ quán ngất xỉu đất.

Hắn gọi hai tiếng, đối phương cũng dấu hiệu tỉnh , Trần Linh quanh bốn phía, đành tạm thời đặt vò rượu xuống, kéo căn phòng gần đó, khóa cửa .

Hắn khỏi phòng, liền thấy tiếng rè rè từ bộ đàm truyền .

"Đây là Tịch Nhân Kiệt... Ta quét sạch xong phố Hàn Xuyên, hiện tại bộ phía tây chắc cũng giải quyết gần xong ."

Trong bộ đàm, giọng Tịch Nhân Kiệt khàn khàn vang lên, như thể cổ họng sắp khô nứt, trong lời lộ rõ vẻ suy yếu nồng đậm.

" cơ thể dường như cũng sắp đến giới hạn ... Trần Linh, ngươi vẫn chứ?"

Trần Linh cầm lấy bộ đàm, tinh thần phấn chấn trả lời:

"Ta khỏe... Cực kỳ ."

 

 

 

 

Loading...