Ta học trảm thần ở bệnh viện tâm thần - Chuong 7
Cập nhật lúc: 2024-11-06 01:31:19
Lượt xem: 0
“Nhưng đợi khi mắt anh khỏi hẳn, anh sẽ đeo kính râm đi dạo phố mỗi ngày,” Lâm Thất Dạ nói, giọng pha chút hóm hỉnh. “Lúc đó, anh sẽ mua cho em một chiếc nữa, để hai anh em mình cùng đeo.”
Ánh mắt Dương Cẩn sáng rực, cậu nhóc gật đầu thật mạnh, hân hoan với lời hứa đầy hào hứng của anh.
dì nhìn hai anh em, khẽ mỉm cười, nhưng rồi bà như sực nhớ ra điều gì đó, giọng nghiêm túc hơn: “À, phải rồi Thất Dạ, chuyện chuyển trường dì cũng đã chuẩn bị xong. Đợi đầu học kỳ, con có thể chuyển từ trường đặc biệt sang trường phổ thông rồi. Nhưng… con đã thực sự nghĩ kỹ chưa? Trường phổ thông không giống trường đặc biệt đâu. Với tình trạng của con, lỡ như…”
“Không có gì lỡ như hết, dì,” Lâm Thất Dạ cắt ngang, ánh mắt kiên định dưới lớp vải đen. “Mắt cháu đã khỏi. Và nếu muốn thi đỗ vào một trường đại học tốt, cháu phải đứng trên cùng một vạch xuất phát với những người khác.”
dì khẽ thở dài, lắc đầu nhè nhẹ. “Ôi con này… cho dù con không thi vào trường đại học tốt cũng không sao. dì sẽ nuôi con cả đời, không sao đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/chuong-7.html.]
“Anh ơi, em cũng có thể nuôi anh!” Dương Cẩn hồ hởi nói, giọng đầy tự tin.
Nghe đến đây, cơ thể Lâm Thất Dạ khẽ run. Cậu không nói gì, mím môi, nở một nụ cười dịu dàng nhưng kiên quyết lắc đầu. Dương Cẩn và cô dì có thể cảm nhận được quyết tâm không thể lay chuyển của cậu. Con chó đen nhỏ cũng như hiểu được tình cảnh, khe khẽ cọ đầu vào chân cậu, thân thiết mà dịu dàng.
“—Gâu!” Nó sủa lên một tiếng nhỏ, như thể cũng góp phần động viên.
Đêm hôm đó, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Thất Dạ trở về phòng riêng, khẽ đóng cửa lại, không bật đèn. Bên ngoài cửa sổ, ánh sao lấp lánh rải một lớp sáng nhẹ nhàng trên nền đất. Trong bóng tối mờ mờ, cậu ngồi vào bàn học, từ từ tháo miếng vải đen quấn trên mắt xuống.
Trước mặt, tấm gương nhỏ trên bàn phản chiếu khuôn mặt của một thiếu niên đẹp trai. Dưới làn ánh sáng nhạt, những đường nét thanh tú và sắc sảo của Lâm Thất Dạ hiện lên rõ ràng. Đôi mắt ấy, dù vẫn còn dấu hiệu của sự nhạy cảm với ánh sáng, nhưng đã bừng lên ánh nhìn kiên cường và sâu thẳm. Nếu tháo bỏ lớp vải đen, chải chuốt một chút, cộng thêm vẻ lạnh lùng và bí ẩn của mình, cậu thiếu niên này chắc chắn sẽ khiến không ít người phải ngoái nhìn.