Ta học trảm thần ở bệnh viện tâm thần - Chuong 2
Cập nhật lúc: 2024-11-05 23:06:47
Lượt xem: 1
Đến nỗi kia, thiếu niên... Hắn đi thật ổn.
Trong mắt mọi người, cảnh tượng này không giống như một cô bé tốt bụng dẫn người mù qua đường, mà lại giống như một người anh trai dẫn em đi. Đường phố không đông đúc, chỉ sau mười mấy giây, hai người đã đến bên kia đường. Thiếu niên cảm ơn cô bé, rồi không quay đầu lại, hướng về con đường hẻo lánh mà đi.
“Hắn không phải người mù.” A Nặc thấy một màn này, khẳng định nói, “Hắn chắc chắn nhìn thấy được.”
Sau lưng A Nặc, một người trẻ tuổi chống tay lên cằm, như đang suy tư điều gì. Một lúc sau, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta đã hiểu, hắn đang cos manh tăng!”
Bang ——!
Một bàn tay lớn đập mạnh vào ót hắn, A Nặc hùng hổ mở miệng: “Phế vật, ngày nào cũng chỉ biết chơi trò chơi, ai mà rảnh rỗi đi cos manh tăng giữa đường phố? Không muốn sống nữa à?”
Sau hai giây im lặng, A Nặc nhỏ giọng nói thêm: “Nói gì thì nói… Manh tăng che mắt bố là màu đỏ, mà cái này không giống chút nào.”
“A Nặc, ngươi còn nói ta…”
“Câm miệng.”
“Nga.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-hoc-tram-than-o-benh-vien-tam-than/chuong-2.html.]
Ngay lúc hai người đang cãi nhau, người trẻ tuổi vẫn im lặng quan sát bóng dáng thiếu niên rời đi, mày hơi nhíu lại.
“Làm sao vậy?” A Nặc chú ý đến ánh mắt hắn.
“Ta biết hắn.”
“Biết hắn?”
“Không sai.” Người trẻ tuổi gật đầu, “Biểu đệ ta hồi còn học tiểu học có kể, nghe nói ở trường học của bọn họ có một học sinh gặp tai nạn, đôi mắt bị vấn đề, chỉ có thể dùng vải đen để che, còn có cả vấn đề về tinh thần…”
“Vấn đề về tinh thần?” A Nặc sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, “Ta thấy hình như không có gì vấn đề.”
“Đó đều là chuyện mười năm trước. Có thể giờ người ta đã khỏi hẳn, nhưng khi đó sự việc ồn ào lắm, chỉ vài ngày sau, học sinh đó liền thôi học, nghe nói sau đó chuyển đến trường học dành cho người mù.”
Đúng lúc này, một người khác hứng thú chen vào: “Nói đi, rốt cuộc đó là tai nạn gì? Sao mà người mù lại gặp vấn đề tinh thần, không phải bị quỷ ám à?”
“Không biết.” Hắn dừng lại một chút, “Nhưng nghe nói đó còn là một chuyện kỳ quái hơn.”
“Đúng là người mệnh khổ.” A Nặc thở dài, “Hắn tên là gì?”
“Hình như kêu, Lâm… Lâm… Lâm Thất Dạ?”