Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 95
Cập nhật lúc: 2025-03-21 23:19:49
Lượt xem: 3
Trạm nghỉ không thể loại bỏ ô nhiễm màu đỏ, nhưng [Hoa mặt trời] lại có khả năng xua tan sương mù. Vậy nó có thể giúp họ đi qua khu vực màu đỏ hay không?
Nếu như nhân viên áo xanh chỉ muốn khám phá khu vực thông thường, thì dù có bị ô nhiễm, hắn ta vẫn có thể quay về trạm nghỉ để thanh tẩy. Nhưng nếu nơi hắn ta muốn đến là khu vực màu đỏ, nơi mà trạm nghỉ không thể giúp loại bỏ ô nhiễm, vậy thì mới có lý do để hắn ta liều mạng cướp đoạt [Hoa mặt trời].
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Còn chuyện cô nói rằng bọn họ muốn tìm "nó" cũng chỉ là lời thăm dò mà thôi. Và kết quả đã quá rõ ràng – cô đã đoán trúng. Nói cách khác, dù là mấu chốt để rời khỏi nơi này hay là nguồn gốc của ô nhiễm, đều nằm trong khu vực màu đỏ. Mà cụ thể hơn, chắc chắn chúng ở bên trong "Khu rừng Phù Bạch".
Nhưng trước khi tiến vào đó, cô cần tập hợp đủ ba người đồng hành và đi hết những địa điểm còn lại theo tuyến đường đã vạch sẵn. Tiêu diệt nguồn ô nhiễm có thể là cách nhanh nhất để kết thúc trò chơi quái đàm này, nhưng nếu thất bại thì sao? Nếu đi theo lộ trình định sẵn, ít nhất cô vẫn còn đường lui an toàn hơn.
Dù Tô Dung là người ưa mạo hiểm, nhưng sinh mạng đối với cô vẫn là điều quan trọng nhất. Nếu không phải vì một thứ đáng giá nhất trên thế giới, cô tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vô ích.
Trạm nghỉ này trống trải, ngoại trừ nhân viên áo xanh lúc nãy, không còn ai khác xuất hiện. Cô nhàm chán chờ đợi, đồng thời đoán xem người tiếp theo đến sẽ là ai.
Nhưng người bước vào tiếp theo lại ngoài dự đoán của cô – đó là Tiểu Nhị.
Tô Dung nhíu mày. Nếu cô nhớ không lầm, người thứ hai hoàn thành việc mua hàng lẽ ra phải là Tạ Kha Kha, nếu không thì cũng là Văn Võ mới đúng. Hơn nữa, thời gian Tiểu Nhị đến đây có vẻ hơi trễ. Việc mua hàng ở "Tiệm nhỏ Đới Duy" vốn không mất quá nhiều thời gian, vậy tại sao lại lâu như vậy?
Thấy trong trạm nghỉ chỉ có mình Tô Dung, Tiểu Nhị cũng hơi ngạc nhiên:
"Chỉ có cô ở đây thôi sao?"
Nghe vậy, Tô Dung lập tức hiểu ra điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên:
"Xem ra, không chỉ có một trạm nghỉ ngơi."
Tiểu Nhị cẩn thận tiến vào, ánh mắt đầy cảnh giác:
"Nơi này có nguy hiểm gì không?"
"Không có." Tô Dung thản nhiên đáp. Nguy hiểm duy nhất vừa rồi đã bị cô dọa chạy mất rồi.
Cô nhìn Tiểu Nhị, hỏi thẳng:
"Người mua hàng trước anh là ai? Anh đã mua gì?"
Biết rằng giờ phút này không thể giấu diếm, Tiểu Nhị thẳng thắn trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/95.html.]
"Trước tôi có Văn Võ, Tạ Kha Kha, Cao Xán và Sở Nhụy. Tôi đã dùng hết số tiền để mua thứ này."
Vừa nói, anh ta vừa lấy từ trong áo ra một cái bình trong suốt. Bên trong có một con ong vàng nhỏ đang bay vòng vòng.
"Ong Kim Nhu?" Tô Dung nheo mắt nhìn.
Tiểu Nhị gật đầu:
"Nó có thể giúp thụ phấn cho thực vật, khiến thực vật nảy sinh thiện cảm với chủ nhân của nó, và sẽ không tấn công người đó."
"Ong mật sao… cũng khá hữu dụng." Cô gật đầu tán thành. "Tạm thời ở đây chờ đã, đợi thêm hai người nữa rồi chúng ta sẽ đi."
Hai người còn lại vẫn chưa tới, nhưng theo suy đoán, có lẽ họ chính là "đầu con nhím" và Triệu Mập Mạp. Nghĩ đến đây, cô bỗng có cảm giác phân tổ lần này có vẻ như đang nhắm vào mình, bởi chỉ còn cô và Triệu Mập Mạp thuộc nhóm cũ.
Không lâu sau, người tiếp theo bước vào.
Là Triệu Mập Mạp.
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Nhị bỗng nhiên đề nghị:
"Nếu không… bây giờ chúng ta đi ngay đi? Vừa vặn đủ ba người rồi."
Tô Dung lập tức nhìn chằm chằm vào anh ta.
Ánh mắt cô khiến Tiểu Nhị hơi mất tự nhiên, thậm chí còn cố gắng che giấu.
Anh ta hiểu rất rõ rằng, khi nói ra lời này, vỏ bọc "người kiệm lời, khiêm tốn" mà anh ta xây dựng từ đầu đã sụp đổ. Trong trò chơi quái đàm này, không ai để ý đến những điều nhỏ nhặt như lòng trung thành hay tình đồng đội – miễn là có thể sống sót, bớt đi một kẻ kéo chân sau sẽ là thêm một cơ hội sống.
Nhưng điều Tiểu Nhị không ngờ tới là phản ứng của Tô Dung lại không hề có chút ngạc nhiên nào. Cô chỉ lạnh nhạt trả lời:
"Anh có thể tự mình rời đi."
Câu nói này không hề có vẻ tức giận, cũng không phải là từ chối thẳng thừng, nhưng rõ ràng đã cho thấy lập trường của cô.
Ở một vụ án bình thường, Tô Dung sẽ đồng ý với cách làm này – để người yếu kém ở lại, đợi đội ngũ chiến thắng trở về.