Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 55
Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:08:24
Lượt xem: 7
Cô thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại trên nút bật nhạc của xe. Âm nhạc vẫn còn vang lên, nhẹ nhàng xung quanh cô, nhưng cô không tắt nhạc mà thay vào đó chuyển nó sang chế độ radio.
Cô nhớ lại lời của quy tắc: không được bật radio khi có khách hàng. Nhưng không có khách hàng thì sao? Cô tò mò không biết trong radio sẽ phát sóng thứ gì có thể khiến cô gặp nguy hiểm.
Khi radio bật lên, giọng nói của một người đàn ông vang lên với chất giọng rõ ràng: "Phụ cận bệnh viện Thánh Anh phát hiện một thi thể. Theo thông tin, t.h.i t.h.ể này là nữ, mặc váy trắng, bụng bị vật sắc nhọn mổ ra, có lẽ khi còn sống đã mang thai. Cảnh sát đang tiếp tục điều tra..."
Nghe những lời này, Tô Dung lập tức hiểu ra. Người phụ nữ cô chở chính là t.h.i t.h.ể trong bản tin. Cô ta mang thai nhưng bụng lại nhỏ đến vậy vì đứa trẻ đã bị mổ ra. Thế mà cô ta lại cần bụng của người khác để sinh ra đứa trẻ. Có lẽ, bệnh viện Thánh Anh đã gây ra điều này. Tô Dung không rõ chi tiết, nhưng cô đoán rằng bệnh viện này có thể đã làm như vậy để sinh ra những đứa trẻ đặc biệt, thông minh hơn. Tuy nhiên, cô không thể nào xác minh được sự thật, vì quái đàm này không cho phép cô tìm hiểu rõ ràng.
Cô hiểu rằng nếu người phụ nữ nghe được tin này, cô ta sẽ nhớ lại mình đã c.h.ế.t và bắt đầu gây hại cho những người sống.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Một suy đoán khác dần hình thành trong đầu Tô Dung: "Chắc chắn, tất cả những người muốn đến nghĩa trang đều đã chết. Và khi họ biết mình đã chết, họ sẽ bắt đầu tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t tài xế."
Bệnh viện Thánh Anh, nơi có thể tạo ra những sinh vật dị thường như vậy, chắc chắn sẽ là một điểm nguy hiểm với một người sống như cô. Cô không thể tự tin chở bất kỳ ai tới đó mà không có nguy cơ.
Tuy nhiên, khi hiểu rõ quy tắc của quái đàm, Tô Dung cảm thấy yên tâm phần nào. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục lái xe.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên béo mập mặc tây trang xuất hiện bên lề đường, giơ tay vẫy xe.
So với người phụ nữ mặc váy đỏ trước đó, người đàn ông này có vẻ rất bình thường. Hắn ta vuốt mái tóc dầu mỡ, trông như vừa mới ra khỏi bể dầu.
Tô Dung dừng xe và hỏi: "Ông muốn đi đâu?"
Người đàn ông trả lời: "Biển tĩnh lặng."
Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như tiếng sỏi cọ vào đá, khó nghe và đầy bí ẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/55.html.]
Tô Dung nhận thấy không phải nghĩa trang, liền kiểm tra qua bảng tìm kiếm rồi nói: "Vậy phiền ngài trả trước năm mươi tệ quái đàm, đây là mức giá thống nhất."
Người đàn ông lấy ra một tờ tiền năm mươi tệ đưa cho cô. Nhưng khi Tô Dung nhìn kỹ, cô đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
"Chờ một chút," Tô Dung nói, nghi ngờ nhìn tờ tiền trong tay. "Tờ tiền này... không giống tiền tệ quái đàm."
Là một trinh thám, Tô Dung luôn chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Cô nhớ lại rằng tờ tiền của người phụ nữ mặc váy đỏ có hoa văn thẳng đứng, trong khi tờ tiền của người đàn ông này có hoa văn ngang. Điều này khiến cô nghi ngờ.
Cô lập tức lấy ra tờ tiền của người phụ nữ và nói: "Đây mới là tiền tệ quái đàm thật."
"Không, tờ tiền của cô là giả," người đàn ông dầu mỡ khẳng định, "Cô bị khách hàng trước đó lừa rồi à?"
Lòng Tô Dung chợt thắt lại, "Chẳng lẽ tôi đã chạy miễn phí cho một chuyến sao?" Cô không khỏi hoảng loạn. Vừa tốn thời gian với người phụ nữ, giờ lại nhận được tờ tiền giả. Nếu chỉ được nhận một tờ tiền giả, cô sẽ bị thiệt thòi lớn.
Nhưng ngay sau đó, Tô Dung đột nhiên nhận ra rằng không phải mọi chuyện đều như người đàn ông nói. Cô chưa hẳn đã mắc lừa.
Khi người đàn ông cứ hối thúc, Tô Dung vẫn im lặng. Thấy vậy, hắn ta không kiên nhẫn nữa, nói: "Cô không cho tôi lên xe thì tôi đi luôn."
Tô Dung cảm thấy hoang mang, nhưng rồi đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô đứng lên, lấy một tờ tiền một trăm tệ ra và nói: "Tôi biết cách phân biệt rồi."
Người đàn ông nhìn thấy tờ tiền một trăm tệ thì rõ ràng rất bất ngờ: "Sao cô lại có...?"
"Chỉ là một chút tiền lương thôi." Tô Dung không ngẩng đầu lên, cầm tờ tiền để so sánh với tờ của người đàn ông. Đúng như cô nghĩ, hoa văn trên tờ tiền của người phụ nữ là thẳng đứng, còn tờ tiền của người đàn ông thì lại có hoa văn ngang.
Tô Dung ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Nếu ngài không thể đưa tiền thật, thì tôi sẽ lái xe đi."
Cục diện bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.