Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 53

Cập nhật lúc: 2025-03-20 21:05:21
Lượt xem: 7

Khoảnh khắc câu trả lời thốt ra, hơi lạnh phía sau lập tức lui đi.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, nhận ra trán mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô đã đánh cược.

Câu hỏi này vốn không có đáp án đúng, trả lời thế nào cũng sai. Nhưng nếu đi theo lối suy nghĩ của quỷ, chắc chắn là đường chết. Vì vậy, cô chọn một góc nhìn khác để hóa giải vấn đề.

Người phụ nữ dường như ngẩn ngơ, giọng nói khẽ lẩm bẩm, nghe không rõ là đang cười hay khóc: “Đúng vậy… sao tôi lại không nghĩ ra chứ… Bệnh viện cũng không có tác dụng như vậy…”

Tô Dung nắm bắt cơ hội, lập tức dịu giọng khuyên nhủ: “Vậy chi bằng đổi bệnh viện khác đi? Giường bệnh ở Thánh Anh chắc chắn rất khó đặt đúng không? Chỉ cần sinh nở thuận lợi là được, cần gì nhất định phải đến đó?”

Phải biết rằng, nếu đã nhận ra bệnh viện Thánh Anh có vấn đề, sao cô còn phải tự chui đầu vào hang cọp? Nếu có thể thuyết phục người phụ nữ này đổi địa điểm, ít nhất mức độ nguy hiểm của cô cũng giảm đi.

Người phụ nữ im lặng rất lâu, sau đó bật cười—một tiếng cười thê lương: “Muộn rồi… ha ha ha ha… trễ rồi!”

Dự cảm không lành lập tức trào lên trong lòng Tô Dung. Cô vội vàng hỏi: “Có thể gần đây còn bệnh viện khác, tôi giúp cô tìm thử nhé?”

“Không cần.”

Giọng nói người phụ nữ bỗng kiên định lạ thường: “Cứ đến bệnh viện Thánh Anh đi.”

Khuyên bảo thất bại.

Tô Dung hơi thất vọng, nhưng đồng thời cũng không quên phân tích cuộc trò chuyện vừa rồi. Trong đó có không ít thông tin đáng lưu tâm.

Thứ nhất, bệnh viện Thánh Anh. Những đứa trẻ sinh ra ở đó thường đặc biệt thông minh, mạnh khỏe—nếu kết hợp với bối cảnh quái đàm, chuyện này khiến người ta không thể không liên tưởng đến nghi lễ hiến tế.

Thứ hai, phản ứng của người phụ nữ. Sau khi nghe cô nói, cô ta lộ vẻ thương tâm, thực sự bị đánh thức bởi lời cô sao? Không, Tô Dung không nghĩ vậy. Theo cô, đó giống như một kiểu tự nhắc nhở. Cô ta vốn đã biết rõ đáp án, chỉ cần ai đó nói ra giúp mà thôi.

Cuối cùng—

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

“Trễ rồi.”

Có ý gì? Vì sắp sinh nên không thể đổi bệnh viện? Hay còn lý do nào khác?

Nghĩ ngợi quá nhiều, đầu óc căng thẳng khiến Tô Dung cảm thấy bụng mình hơi quặn đau.

Khoan đã… đau bụng?

Cô cúi đầu nhìn.

Bụng vốn bằng phẳng nhỏ nhắn, không biết từ lúc nào đã hơi nhô lên.

Như thể đang mang thai.

Trong nháy mắt, Tô Dung c.h.ế.t sững.

Vừa rồi cô còn hoài nghi bụng người phụ nữ này nhỏ như vậy, liệu đứa trẻ có thực sự nằm trong đó không—thì ra, nó không ở trong bụng cô ta.

Mà đang ở trong bụng cô.

Ha ha ha.

Tô Dung: Má nó.

Cô gần như ngay lập tức hiểu ra—bụng cô to lên là vì trong đó có một đứa trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/53.html.]

Sắc mặt cô tái nhợt, tim đập thình thịch. Cô có thể cảm nhận rõ ràng thứ gì đó bên trong đang lớn dần. Da bụng căng ra, như thể cô vừa mới ăn một đứa trẻ vậy.

Tô Dung cắn răng chịu đựng cơn đau quặn trong bụng, đầu óc không ngừng xoay chuyển. Cô có dự cảm rất xấu—nếu cứ thế mà đến bệnh viện Thánh Anh, e rằng cô sẽ c.h.ế.t chắc.

Cái tên "Bệnh viện Thánh Anh" nghe qua giống như một nơi chuyên đỡ đẻ. Nếu đến đó mà trong bụng cô thực sự có thứ gì đó muốn chui ra… Vậy thì cô còn đường sống sao?

Hơn nữa, bệnh viện này rõ ràng có vấn đề, ai biết được nơi đó có thứ gì chờ sẵn?

Cô muốn dừng xe, đuổi người phụ nữ váy đỏ này xuống, hoặc ít nhất cũng phải đổi hướng, không thể đi thẳng đến đó được. Nhưng cách này không khả thi—quy tắc đầu tiên đã ghi rõ ràng:

[Sau khi nhận tiền của khách hàng, hãy đưa họ đến nơi mà họ muốn đến.]

Người phụ nữ kia đã trả tiền, đồng nghĩa với việc cô không thể chống đối quy tắc.

Trả lại tiền thì sao? Có thể lắm. Nhưng quái đàm này đầy rẫy cạm bẫy, ai dám chắc trả tiền xong cô sẽ được an toàn?

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy đây là một cục diện bế tắc. Chẳng lẽ lần này cô thực sự phải c.h.ế.t ở đây?

Cơn đau trong bụng dần trở nên dữ dội, giống như từng đợt sóng ngầm cuộn trào, khiến suy nghĩ của cô rối tung. Nếu không phải chiếc xe này có thể tự vận hành, có lẽ cô đã gây ra tai nạn rồi.

Tô Dung cắn chặt môi, cố gắng lục lọi ký ức, đọc đi đọc lại quy tắc quái đàm trong đầu.

Đột nhiên—

Một suy nghĩ lóe lên!

Tuy không có quy tắc nào đề cập đến tình huống này, nhưng có một điều khoản khiến cô cảm thấy nghi hoặc ngay từ đầu.

Quy tắc thứ bảy.

Dựa vào phân tích trước đó của cô, radio là yếu tố nguy hiểm, còn bật nhạc thì không sao—hai thứ này chính là nhóm đối chiếu với nhau.

Nhưng nếu âm nhạc không có tác dụng gì, thì công ty Tí Tách cũng chẳng cần đưa ra sự phân biệt giữa hai thứ này làm gì. Công ty không thể nào dự đoán "Nó" sẽ sửa đổi quy tắc nào, đúng không?

Nói cách khác, nếu radio có thể dẫn đến nguy hiểm, thì có khả năng rất lớn rằng âm nhạc sẽ mang lại sự an toàn!

Ý thức được điều này, hai mắt Tô Dung sáng rực. Cô vươn tay, bật nhạc trong xe.

Giai điệu du dương vang lên, cơn đau quặn thắt trong bụng cô lập tức biến mất!

Ngay lúc này—

"Tôi không muốn nghe nhạc."

Người phụ nữ phía sau lên tiếng, giọng nói lành lạnh mang theo chút không hài lòng.

Tô Dung giật mình. Cô nhớ rõ quy tắc đã nói [Không thể từ chối khách hàng.] Nếu đối phương yêu cầu tắt nhạc, cô nên làm thế nào?

Nghĩ một lát, cô quyết định thử một cách khác.

"Âm nhạc rất có lợi cho em bé trong bụng đấy." Cô nói chậm rãi, cố gắng tỏ ra tự nhiên, "Cô chưa từng nghe đến giáo dục thai nhi sao? Có nghiên cứu khoa học chứng minh rằng, trong giai đoạn mang thai, nếu để đứa trẻ thường xuyên nghe nhạc thì sẽ giúp phát triển tế bào não, thậm chí có thể bồi dưỡng năng khiếu âm nhạc đấy!"

Người phụ nữ im lặng, dường như có chút chần chừ: "Là… như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Tô Dung gật đầu chắc nịch, "Dù sao cũng đến lúc sinh rồi, lâm trận mới mài gươm, không nhanh cũng sáng được. Ngay lúc này cứ để đứa bé nghe nhạc nhiều một chút, có khi tương lai lại trở thành thiên tài âm nhạc ấy chứ!"

Người phụ nữ trầm mặc một lát, cuối cùng không phản đối nữa.

"Tốt cho con thì cứ bật đi."

Loading...