Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 45

Cập nhật lúc: 2025-03-19 18:26:25
Lượt xem: 4

Tô Dung bước tới bên cạnh Tạ Kha Kha, hiếm hoi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô biết họ đã an toàn.

Lý Chí đứng phía sau càng kích động hơn, hai mắt đỏ hoe, gần như sắp bật khóc:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Ông trời ơi! Cuối cùng chúng ta cũng thoát rồi!"

Tạ Kha Kha cũng tràn ngập vui sướng, ánh mắt lấp lánh như thể đang tận hưởng niềm hạnh phúc sống sót sau đại nạn:

"Tô Dung, cậu thật sự quá—"

Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Tô Dung cắt ngang. Cô không chần chừ, lập tức lấy điện thoại ra, bình tĩnh gọi cảnh sát:

"Alo? 110 phải không?"

Với việc ba người thành công thoát ra, những người còn lại nhanh chóng được giải cứu. Để tiến vào không gian tầng hai một lần nữa, cách duy nhất là đi theo đường ống thông gió trong phòng radio. Cục Cảnh Sát lập tức thành lập một đội điều tra đặc biệt, mang theo các chuyên gia và sử dụng một loại kỹ thuật nội bộ nào đó để phá hủy không gian này.

Những người được cứu ra đều òa khóc thảm thiết, dường như muốn trút hết sự sợ hãi mà họ đã phải chịu đựng trong nửa tiếng đồng hồ qua.

Sau đó, hai mươi bảy người sống sót được đưa lên xe cảnh sát, đưa về Cục để lấy lời khai.

Sở trưởng Cục Cảnh Sát nhìn ba người Tô Dung, nghiêm túc nói:

"Cảm ơn ba người đã cống hiến vì nhân dân. Quá trình chạy thoát của các cậu có ý nghĩa giáo dục rất lớn. Xin hỏi liệu chúng tôi có thể xem lại quá trình này không?"

Tạ Kha Kha vừa định mở miệng đồng ý thì lập tức bị Tô Dung dùng khuỷu tay hích một cái. Cô liếc cậu ta đầy ghét bỏ, rồi thản nhiên nói:

"Những tín đồ tà giáo kia vẫn chưa chết, nếu ngài công khai phương pháp chạy thoát của chúng tôi, chẳng phải sẽ cho bọn chúng cơ hội cải tiến kế hoạch lần sau sao? Hơn nữa, điều đó có thể khiến thân phận của chúng tôi bị lộ. Một khi bọn chúng biết, chắc chắn sẽ tìm cách báo thù. Như vậy chẳng phải là đẩy chúng tôi vào nguy hiểm à?"

Sở trưởng trầm mặc vài giây, rồi chậm rãi gật đầu:

"Xin lỗi, là do chúng tôi suy nghĩ chưa chu toàn."

Ông không thể không thừa nhận, lời Tô Dung nói rất có lý. Đây là lần đầu tiên cảnh sát gặp một nhóm người có thể thoát khỏi âm mưu của tà giáo phản động, nên nhất thời kích động. Nhưng như cô nói, điều đó cũng đồng nghĩa với việc đặt những người này vào tình thế nguy hiểm. Ít nhất, phải đợi đến khi bắt gọn toàn bộ đám tín đồ kia rồi mới có thể cân nhắc chuyện công khai.

Lúc này, một cảnh sát trẻ tuổi từ cửa chạy vào, lớn tiếng báo cáo:

"Sở trưởng! Chúng tôi phát hiện một vật khả nghi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/45.html.]

Ba người Tô Dung thức thời rời khỏi khu vực thẩm vấn, nhưng chưa kịp đi xa đã lập tức bị nhóm bạn học bao vây.

Lý Thiến Nguyệt vừa khóc một trận, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Cô ấy siết c.h.ặ.t t.a.y Tô Dung, giọng run rẩy:

"Cũng may có các cậu nghĩ được cách thoát ra ngoài, nếu không… nếu không chúng ta thật sự sẽ c.h.ế.t ở đó mất!"

Những người khác cũng rối rít cảm ơn, cảm xúc dâng trào. Không hề quá khi nói rằng ba người Tô Dung đã cứu mạng họ. Bởi vì cuối cùng, chỉ có mười ba người sống sót.

Chẳng bao lâu sau, sở trưởng và viên cảnh sát trẻ tuổi lúc nãy quay lại. Trong tay họ cầm một chiếc bút ghi âm có cắm USB. Sở trưởng chậm rãi nói:

"Tôi nghĩ mọi người nên nghe thứ này. Đây là thiết bị được phát hiện trong phòng radio, nó đã được cài đặt để tự động phát sau nửa tiếng."

Thấy tất cả đều im lặng, ông ấn nút phát.

Từ chiếc bút ghi âm, giọng nói của tên tín đồ tà giáo vang lên:

"Thời hạn nửa tiếng đã đến. Để ta đoán xem các người đã g.i.ế.c đủ ba mươi người chưa? Nhưng dù có g.i.ế.c hay không thì cũng chẳng sao cả… bởi vì ta chỉ lừa các người mà thôi! Ngạc nhiên không? Thật ra, tất cả các người ở đây đều phải chết. Hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng đi! 'Ngài ấy' chắc chắn cũng sẽ rất thích mùi vị của các người!"

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

Nếu không có ba người Tô Dung tìm được đường thoát, thì cho dù họ có g.i.ế.c c.h.ế.t ba mươi người, họ vẫn sẽ chết. Không ai dám tưởng tượng cảm giác tuyệt vọng khi biết rằng dù có làm gì cũng không thể thoát.

Lớp trưởng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cậu ta cúi đầu cảm ơn:

"Anh Tạ, anh Lý, chị Tô… lần này thật sự rất cảm ơn mọi người!"

Dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, những người khác cũng nhanh chóng bày tỏ lòng biết ơn. Một số người thậm chí còn đề nghị góp tiền để tặng ba người như một cách báo đáp.

Lý Chí và Tạ Kha Kha theo bản năng muốn từ chối, nhưng Tô Dung lại gật đầu đồng ý:

"Được đấy. Mọi người cứ tự bàn bạc phần của mình đi."

Lý Chí nhìn cô với vẻ khó hiểu. Tô Dung bắt gặp ánh mắt đó, lập tức chân thành "tẩy não" cậu ta:

"Đây không phải chuyện nhỏ, mà là ơn cứu mạng. Nếu chúng ta không nhận, bọn họ sẽ cảm thấy mắc nợ, và sẽ nhớ mãi. Nhưng nếu nhận rồi, bọn họ mới có thể yên tâm."

Tạ Kha Kha ở bên cạnh cười khẽ, lẩm bẩm:

"Tô Dung đúng là vẫn luôn thực tế như vậy…"

Loading...