Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 38

Cập nhật lúc: 2025-03-18 00:47:04
Lượt xem: 2

Tạ Kha Kha đánh giá cô một chút, ánh mắt có phần khó hiểu.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cậu ta luôn cảm thấy Tô Dung có gì đó khác lạ.

Trước đây, cô ít nói, lạnh lùng, chỉ chuyên tâm vào việc học, hệt như một nữ thần băng giá.

Nhưng bây giờ…

Dường như cô bình tĩnh quá mức, còn có chút lạnh lẽo.

Không rõ vì sao, điều này lại khiến cậu ta có chút kiêng dè.

"Chính phủ có thiết bị chuyên dụng để đo lường lực lượng của ‘Nó’."

Cậu ta nói, giọng điệu mang theo chút nghiêm túc:

"Nếu chúng ta có thể kéo dài đủ lâu, chính phủ sẽ phát hiện ra điều bất thường rồi đến cứu."

Đây chính là kiến thức căn bản mà chính phủ đã phổ cập cho điều tra viên.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Bản thân Tạ Kha Kha tuy là điều tra viên, nhưng mới chỉ trải qua một quy tắc quái đàm, ngoại trừ tố chất thân thể được cải thiện đôi chút, cậu ta vẫn chẳng có năng lực đặc biệt nào.

Một nam sinh khác nghe vậy thì mắt sáng lên, đầy hy vọng hỏi:

"Vậy có khi nào… chúng ta chỉ cần trốn đủ lâu là sẽ được cứu không?"

Nhưng ngay khi cậu ta vừa nói xong, Tô Dung đã thẳng thừng cắt ngang:

"Không thể nào."

Giọng cô không hề do dự, như thể đã sớm nhìn thấu điều này.

"Bọn tín đồ tà giáo không thể nào không biết chuyện này. ‘Nửa tiếng’ mà gã kia nói, chắc chắn chính là khoảng thời gian ngắn nhất để chính phủ phát hiện ra dị thường."

Tạ Kha Kha cũng gật đầu đồng ý:

"Không sai. Cho nên chúng ta chỉ có thể tự dựa vào chính mình."

Cậu ta cười nhạt, ánh mắt trầm xuống, đáy mắt dường như hiện lên một tia tàn nhẫn:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Tôi định ra ngoài g.i.ế.c thêm vài người, để tạo nền tảng xưng bá cho chúng ta ở tầng hai này."

"Có ai muốn đi cùng tôi không?"

Lời này vừa dứt, bầu không khí trong phòng đột nhiên trầm mặc.

Tạ Kha Kha không phải đang đùa.

Cậu ta đã từng g.i.ế.c người.

Trong quy tắc quái đàm trước đó, bảy trong số mười người tham gia đã chết, hơn nữa còn dưới tình huống có một đại lão giúp đỡ.

Khi đó, cậu ta đã hiểu ra một điều—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/38.html.]

Muốn sống sót đến cuối cùng, không thể trông chờ vào may mắn.

Chỉ có chủ động ra tay, mới có thể giành lấy con đường sống.

Bên cạnh cậu ta, có người hít sâu một hơi, có người vô thức lùi lại một chút.

Không ai lên tiếng.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên:

"Tôi muốn đi."

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người vừa cất lời.

Là Tô Dung.

Ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào.

Nhưng cô còn nói thêm một câu:

"Tuy nhiên, tạm thời tôi không định g.i.ế.c người."

Tạ Kha Kha nhíu mày, không khỏi hỏi:

"Vậy cậu muốn làm gì?"

Tô Dung nhìn thẳng vào mắt cậu ta, chậm rãi nói:

"Tôi muốn kiểm tra xem… còn có lối ra nào khác hay không."

Lý Thiến Nguyệt kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Cô ấy lập tức nắm lấy góc áo Tô Dung, giọng đầy hoảng hốt:

"Tô Dung, cậu điên rồi sao?! Hiện tại mà ra ngoài chẳng khác nào tìm chết!"

Một nam sinh khác nghe vậy thì bật cười chế giễu, khoanh tay dựa vào ghế:

"Đúng vậy, hơn nữa ở đây làm gì còn cánh cửa nào khác để ra ngoài chứ?" Cậu ta nhún vai, giọng điệu đầy khinh thường. "Con gái các cậu lúc nào cũng ôm ảo tưởng ngây thơ."

Tô Dung không buồn đáp trả ngay mà chỉ lạnh nhạt liếc cậu ta một cái. Đến khi cả phòng im lặng chờ đợi, cô mới chậm rãi mở miệng:

"Trong quy tắc quái đàm, ‘Nó’ luôn tồn tại quy tắc bảo vệ con người." Cô dừng một chút, ánh mắt đảo qua từng người. "Một không gian mượn lực lượng của ‘Nó’ để hình thành trong thời gian ngắn thì làm sao có thể hoàn toàn không có đường sống?"

Cả căn phòng thoáng chốc yên lặng.

Tạ Kha Kha hơi sững người.

Cậu ta ngạc nhiên liếc nhìn Tô Dung, trong mắt hiện lên vẻ khó tin. Người mà cậu ta luôn nghĩ là "mọt sách" lại có thể nói ra một triết lý sâu sắc đến vậy?

Thậm chí ngay cả một điều tra viên như cậu ta—người đã từng tham gia không ít quy tắc quái đàm—cũng chưa từng nghĩ theo hướng này. Nhưng bây giờ suy ngẫm lại, lời Tô Dung nói rõ ràng rất có lý.

"Cậu nói đúng."

Tạ Kha Kha đưa tay gãi gãi đầu, khóe môi hơi nhếch lên đầy hứng thú. "Nói không chừng thật sự có thể tìm ra một lối thoát khác."

Nam sinh lúc nãy vốn còn phản bác Tô Dung, giờ phút này cũng câm nín. Đến ngay cả điều tra viên cũng đã đồng ý, cậu ta đương nhiên không dám cứng miệng thêm nữa, chỉ đành ngại ngùng ngồi xuống.

Loading...