Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 181

Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:40:44
Lượt xem: 10

Ngoài ra, đám người đầu cá luôn bị giam giữ dưới tầng hầm của du thuyền. Chúng chỉ xuất hiện trong bữa tiệc tối. Nhưng xét theo số lượng của chúng, việc phải chen chúc trong một không gian chật hẹp như vậy quá lâu chắc chắn không phải là điều bình thường. Nếu quái đàm kéo dài thêm một ngày, rất có thể chúng sẽ bùng nổ và phản kháng.

Nghĩ đến những điều này, Tô Dung cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều. Cô ngủ một giấc hai tiếng rưỡi, tinh thần bây giờ đã khá hơn nhiều.

Ba rưỡi có tiết học, nhưng buổi chiều lại là tiết học trong giảng đường lớn, không điểm danh, không có quy định nghiêm ngặt. Tô Dung thoải mái quyết định... cúp tiết.

Sinh viên đại học nào mà chưa từng cúp tiết? Ai mà tin được chứ.

"Cậu tỉnh rồi à?" Điền Khinh Khinh ở giường bên cạnh chú ý đến động tĩnh, cầm ly nước uống một ngụm rồi hỏi: "Chiều nay cậu có tiết học đúng không?"

"Cúp rồi." Tô Dung thản nhiên gãi đầu.

"Cậu thì sao? Không phải cậu cũng có tiết à?"

"Tôi cũng cúp." Điền Khinh Khinh nhún vai, sau đó nói tiếp: "Cậu có lên diễn đàn trường không? Hồi cấp ba tôi cứ tưởng diễn đàn trường đại học chỉ để tỏ tình, ai ngờ lên rồi mới phát hiện toàn là dân hóng hớt với mấy bài bóc phốt."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Diễn đàn trường là một trang web riêng của sinh viên, giống như một diễn đàn thảo luận chung, nơi có thể đăng bài viết ẩn danh. Khi mới nhập học, Tô Dung cũng nghe nói về nó, nhưng vì bận rộn nên chưa từng ghé qua.

Lý do không quan tâm rất đơn giản, chương trình học ở đại học Q vốn dĩ đã nặng, cô lại còn là thành viên của câu lạc bộ quái đàm, thời gian rảnh gần như không có. Nhưng câu nói của Điền Khinh Khinh lại khiến cô nghĩ đến một diễn đàn khác— "Diễn đàn đàm luận quái đàm."

Trước đây, cô chỉ dùng diễn đàn đó để tìm kiếm thông tin và kinh nghiệm về quái đàm. Nhưng vừa rồi, cô chợt nhận ra một điều—cô có thể lợi dụng diễn đàn để tìm kiếm những người từng trải qua cùng một quái đàm với mình. Nếu tìm được họ, cô có thể khai thác kinh nghiệm của họ để hiểu thêm về những điều mà mình còn bỏ sót.

 

Quái đàm có thể xuất hiện nhiều lần, mỗi lần sẽ có những người khác nhau bị chọn. Chỉ khi nào tiêu diệt được nguồn ô nhiễm thì nó mới hoàn toàn biến mất.

Nghĩ đến điều này, Tô Dung lập tức mở diễn đàn, tìm kiếm thông tin về quái đàm gần đây nhất – "Quái đàm quy tắc du thuyền Giao Nhân".

Những quái đàm kiểu này dường như luôn có quy luật cố định, mỗi bài viết cô tìm được đều có chung một dạng nội dung. Sau một hồi lướt qua, cô mở một bài viết có tiêu đề:

[Tổng hợp điều tra viên về "Quái đàm quy tắc du thuyền Giao Nhân"]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/181.html.]

[Chủ bài viết:]

"Theo thông lệ cũ, tôi sẽ kể lại trải nghiệm của mình trước. Tôi là người sống sót duy nhất trong lần tham gia quái đàm này. Nói ra thì cũng nhờ vận may, ngay ngày đầu tiên tôi đã tận mắt chứng kiến nội gián sát hại một điều tra viên. Kẻ đó rất mạnh, tôi không thể đối phó nên chỉ còn cách trốn vào góc khuất, chờ hắn rời đi."

"Nhưng tôi chưa kịp đợi lâu thì đã thấy một đám sinh vật đầu cá kéo t.h.i t.h.ể nạn nhân đi. Các người có tưởng tượng nổi không? Rõ ràng đây là du thuyền của Giao Nhân mà! Giao Nhân không phải có phần trên là người, phần dưới là đuôi cá sao? Vậy tại sao lại thành ra người có đầu cá, thân dưới lại là con người?!"

"Buổi tối hôm đó, tôi lập tức kể chuyện này với những người còn lại. Một điều tra viên trong nhóm có đạo cụ phát hiện nói dối, nhờ đó chúng tôi nhanh chóng xác nhận được nội gián và cùng nhau xử lý hắn."

"Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó. Đêm hôm đó lại có người chết, chúng tôi nghi ngờ nhà vệ sinh có vấn đề. Khi kiểm tra, tôi tìm thấy một tờ giấy manh mối, nhưng dường như không chỉ mình tôi có nó – chỉ là chẳng ai chịu chia sẻ thông tin với nhau. Giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả mọi người đều quá đề phòng."

"Tôi bí mật lẻn vào phòng của nội gián đã chết, lật tung đồ đạc và tìm thấy một tờ giấy khác. Trên đó viết: ‘Người sống trong căn phòng này chính là nội gián. Nếu g.i.ế.c hắn, sẽ có cách tiêu diệt nguồn ô nhiễm và nhận được phương pháp thông quan dành riêng.’"

"Tôi lập tức sững sờ. Chẳng lẽ người bị g.i.ế.c ngay ngày đầu tiên chính là chìa khóa để tiêu diệt nguồn ô nhiễm sao? Nhưng khi lật ra mặt sau của tờ giấy, tôi lại thấy thêm một dòng chữ: ‘Đầu mối nằm trên bảng số phòng của từng căn phòng’."

"Tôi không giỏi giải đố nên quyết định chia sẻ manh mối với người mà tôi cho là thông minh nhất trong nhóm. Hắn nhìn chằm chằm vào danh sách số phòng, sau đó chỉ vào con số 10 và lẩm bẩm điều gì đó. Nhưng tôi không hiểu, tại sao số 10 lại quan trọng? Có phải vì trên thuyền có hai phòng số 10 không? Hắn không giải thích, chỉ đưa tôi xem nội dung trên tờ giấy manh mối của hắn."

"Tôi cứ thế sống sót đến ngày thứ tư. Trong thời gian đó, phòng thể dục liên tục có người chết, mỗi đêm lại có thêm một người biến mất. Cuối cùng, chỉ còn lại tôi, kẻ thông minh kia và một người nữa – một tên xui xẻo luôn trốn trong phòng y tế."

"Gọi là ‘xui xẻo’ nhưng thực ra tên đó có cách trốn khá thông minh. Hắn cố tình ra boong tàu để say sóng, sau đó chạy vào phòng y tế xin bác sĩ chăm sóc. Mỗi ngày, hắn cứ ở trong đó đến khi cơ thể hồi phục mới dám bước ra."

"Ngày thứ tư, tôi tìm đến phòng y tế thì phát hiện hắn đã bị bác sĩ… mổ xẻ."

(Bác sĩ: Mài d.a.o sèn soẹt, chuẩn bị xẻ thịt.jpg)

"Lúc đó tôi mới nhận ra cơ thể mình cũng bắt đầu biến dị. Vảy cá mọc đầy trên da, nhưng tôi hoàn toàn không biết mình đã bị ô nhiễm từ lúc nào. Đêm đó, khi buổi tiệc tối diễn ra, tôi lại không bị g.i.ế.c – mà chứng kiến một cuộc thảm sát kinh hoàng."

"Tên thông minh kia nói với tôi trước khi tiệc tối bắt đầu rằng, những người đầu cá đã bất mãn với cuộc sống của họ từ lâu. Hắn muốn thuyết phục bọn chúng nổi dậy, lật đổ quy tắc trên du thuyền. Hắn bảo chỉ cần cầm cự đến khi tiệc tối kết thúc, quái đàm này sẽ biến mất."

"Nhưng hắn đã tính sai. Ngay khi bước vào bữa tiệc, hắn lập tức mất đi lý trí, cả người phát điên. Lời thuyết phục còn chưa kịp nói đã bị đám đầu cá g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức. Lúc chúng chia nhau thịt của hắn, tôi lại cảm thấy… thèm thuồng. Dường như tôi đã mất dần nhân tính, chỉ có một phần lý trí yếu ớt ngăn cản bản thân."

"Trong khoảnh khắc sắp mất kiểm soát, tôi liều mạng uống viên thuốc màu trắng đã trộm được từ phòng y tế. Ngay lập tức, quái đàm tuyên bố tôi đã thông qua."

Loading...