Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 175
Cập nhật lúc: 2025-03-30 22:19:24
Lượt xem: 9
Vừa đi, cô ấy vừa kể lại:
"Hôm qua khi tham gia tiệc tối, tôi và Tề Hàn đã nhìn thấy rất nhiều người có đầu cá, họ ăn uống linh đình, chén tạc chén thù. Nhưng khi thấy chúng tôi, họ lập tức lộ ra biểu cảm khát vọng kỳ lạ. Ngay lúc đó, tôi liền có cảm giác bất an—bữa tiệc này, món ăn thật sự có khi lại chính là hai chúng tôi."
Bước chân chị Đường càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn tiếp tục giải thích:
"Nhân viên đồ đỏ ở quầy lễ tân chính là người dẫn chương trình hôm đó. Hắn yêu cầu mọi người tùy ý khiêu vũ, nhưng sàn nhảy lại đầy rẫy mũi dao! Hoàn toàn không thể nhảy được!"
Mọi người rùng mình.
"Muốn rời khỏi vũ hội, chỉ có hai cách—hoặc là nhảy xong một bài, hoặc là ăn thịt cá. Trên sàn nhảy, các thành viên có thể tấn công lẫn nhau, nhưng người đứng bên ngoài lại không thể tấn công người ở trong đó."
Nói cách khác, nếu đứng ngoài sàn nhảy, họ sẽ an toàn nhưng phải ăn thịt cá. Còn nếu vào sàn nhảy, họ sẽ phải chịu sự tra tấn từ mũi d.a.o dưới chân và những đòn tấn công từ những người cá đang nhảy xung quanh.
Chị Đường đứng trước cửa phòng Tề Hàn, gõ mạnh mấy cái rồi lớn tiếng gọi:
“Tề Hàn? Tề Hàn! Em có trong đó không? Nếu không mở cửa, chị sẽ đá văng cửa đấy!”
Không có hồi đáp. Tây Tây liếc nhìn chị Đường rồi nói:
“Để em gõ thử xem, chị cứ tiếp tục kể đi.”
Chị Đường gật đầu, lời ít mà ý nhiều:
“Tóm lại, cuối cùng chị chọn khiên vũ. Tề Hàn không còn cách nào khác, đành phải ăn thịt cá.”
Tiểu Lưu lập tức kêu lên:
“Chắc chắn là thịt cá có vấn đề rồi!”
Ngay cả hắn ta còn nghĩ ra được điều đó thì chắc chắn chị Đường cũng đã lường trước. Cô thở dài:
“Tất nhiên chúng tôi biết. Nhưng ngoài cách đó ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô ấy không thể nhảy múa trên mũi dao. Hơn nữa, vảy trên người của đám đầu cá rất sắc bén, chẳng khác nào mọc đầy d.a.o nhỏ. Cô ấy hoàn toàn không đánh lại chúng, đến cả tôi cũng không thể bảo vệ cô ấy. Nếu muốn sống, chỉ còn cách ăn thịt cá.”
Tô Dung sốt ruột hỏi:
“Sau đó thì sao? Sau khi rời khỏi đó, cô ấy thế nào?”
Chị Đường lắc đầu, giọng có chút bất lực:
“Thoạt nhìn thì không có gì khác thường cả. Cô ấy có vẻ rất sợ hãi, nhưng không hề có dấu hiệu khó chịu nào. Mỗi người về phòng của mình. Sáng nay, chị định đi tìm cô ấy để xem tình hình thế nào, nhưng phát hiện cửa nhiều phòng đều mở. Sau đó, lại gặp chuyện của Tiền Hạo Vũ.”
Chuyện xảy ra sau đó thì ai cũng rõ, nên không ai hỏi thêm. Thế nhưng, mặc cho họ gọi ầm lên, Tề Hàn vẫn không có động tĩnh gì.
Chị Đường không chờ thêm nữa. Cô lùi về sau một bước, hít sâu một hơi rồi tung chân đá thẳng vào cửa.
“RẦM!”
Cửa phòng bật tung.
Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến ai cũng phải nhăn mặt. Trên giường, một khối chăn lớn nhô lên, bên trong có thứ gì đó đang cử động nhẹ.
Không do dự, chị Đường lao đến, giật phăng chăn ra.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Nhìn thấy thứ bên dưới, mọi người đều sững sờ.
Một sinh vật đầy vảy cá đang cuộn tròn trên giường. Trên chăn và giường rải rác những mảnh vảy rơi vãi. Khuôn mặt sinh vật đó cũng phủ đầy lớp vảy dày, đầu phồng to một cách quái dị, thậm chí có phần biến dạng.
Dáng người này… chính là Tề Hàn!
Tây Tây hít mạnh một hơi, giọng run run:
“Trời ơi! Sao cô ấy lại thành ra thế này?”
Ngô Úy nheo mắt, giọng trầm xuống:
“Cô ấy đang biến đổi. Đang dần trở thành một trong số những kẻ đầu cá đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/175.html.]
Lời này vừa thốt ra, ai cũng lập tức nhận ra điều đáng sợ nhất. Toàn thân Tề Hàn phủ đầy vảy, đầu đã biến dạng. Nếu quá trình này tiếp tục, cô ấy sẽ thực sự biến thành quái vật.
Mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt, chị Đường lập tức cúi xuống.
Tề Hàn mở mắt, giọng nói mong manh và thống khổ:
“Đau quá… Đau quá… Cứu… cứu em…”
Tiểu Lưu lo lắng:
“Làm sao bây giờ? Nếu cô ấy thực sự biến thành người đầu cá, có phải sẽ c.h.ế.t không?”
Tóc đuôi ngựa lắc đầu:
“Chẳng ai biết cả. Cô ấy chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Hoặc là chúng ta phải tìm cách rời khỏi quái đàm càng sớm càng tốt. Có lẽ còn cơ hội cứu cô ấy.”
Nhưng làm thế nào đây? Họ còn chưa đến được tầng phụ, cũng chẳng biết phải rời khỏi nơi này bằng cách nào. Chưa nói đến chuyện nguồn ô nhiễm, ngay cả manh mối cũng không có.
Tô Dung siết chặt nắm tay, bỗng nhớ đến thứ gì đó. Cô nhanh chóng lấy từ túi ra một viên thuốc nhỏ.
“Có lẽ tôi có cách.”
Mọi người lập tức nhìn sang.
“Là thuốc của bác sĩ ở phòng y tế. Nó có thể ức chế ô nhiễm.”
Nghe vậy, ngay cả anh Trịnh cũng bất ngờ:
“Cô còn có thứ này sao?”
Tô Dung nhún vai:
“Hôm qua thấy Tây Tây uống có tác dụng nên tôi hỏi xin bác sĩ. Đáng tiếc là anh ta không cho nhiều.”
Cô đưa viên thuốc cho chị Đường, để cô ấy đút cho Tề Hàn.
Tề Hàn yếu ớt nuốt xuống. Chỉ một lát sau, cơ thể cô ấy dần ngừng run rẩy. Những mảng vảy trên người cô ấy bắt đầu bong tróc, rơi đầy giường. Nhưng ngoài việc đó ra, tình trạng của cô ấy không có gì cải thiện thêm. Cả người vẫn phủ đầy vảy cá, đầu vẫn dị dạng.
Tô Dung mím môi, ánh mắt trầm xuống:
“Quả nhiên… thuốc chỉ có thể ức chế ô nhiễm, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Chúng ta phải rời khỏi quái đàm này nhanh nhất có thể. Nếu không, Tề Hàn sẽ không cầm cự được lâu.”
Ngô Úy đã lấy ra một con d.a.o sắc bén từ bao giờ. Anh ta lạnh giọng:
“Đi hỏi nhân viên cửa hàng tổng hợp xem cần bao nhiêu thịt cá để đổi mũ đầu cá. Tôi sẽ cắt.”
Tiểu Lưu lập tức bước lên trước:
“Để tôi đi! Tôi may mắn lắm, mấy năm rồi mới vào quái đàm một lần. Bị thương chút cũng chẳng sao.”
Tây Tây cũng không chịu thua:
“Các người tránh ra! Để tôi đi. Đùi con gái nhiều mỡ hơn đàn ông, cắt ra cũng nặng hơn!”
Tô Dung trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bọn họ đang tranh giành cái gì đây? Đây là cắt thịt hay phân chia tài sản vậy?
Kiếp trước, cô từng gặp qua đủ loại người—mười kẻ thì tám kẻ là tội phạm, một người là cảnh sát vô dụng, còn lại là một du khách xui xẻo. Cô chưa từng thấy cảnh nhân tính sáng chói thế này bao giờ.
Anh Trịnh đứng bên cạnh bật cười, nhìn cô đầy ẩn ý:
“Cảm thấy kỳ lạ lắm sao?”
Tô Dung vô thức gật đầu:
“Rất kỳ lạ.”