Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 169

Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:22:37
Lượt xem: 5

Bây giờ chị Đường đã được loại trừ, còn lại bốn người. Cô chia nhóm sao cho nếu có nội gián, họ cũng khó lòng gây án.

Bởi vì thực lực của chị Đường nhất kỵ tuyệt trần* cho nên cô ấy hoàn toàn áp chế được Tề Hàn, cũng không sợ Chu Hâm nhất thời nổi lòng tham. Tổ đội ba người của bọn họ chính là tổ đội tốt nhất.

Dưới góc nhìn của cả nhóm, dù thế nào đi nữa, Tô Dung chắc chắn sẽ không g.i.ế.c người. Nếu Tây Tây là người chết, vậy Tiền Hạo Vũ nghiễm nhiên trở thành nghi phạm số một. Còn nếu người c.h.ế.t là chính cô, thì Tiền Hạo Vũ cũng vẫn là người bị nghi ngờ nhất.

Dĩ nhiên, Tô Dung tin chắc rằng, người c.h.ế.t sẽ không phải là cô.

Cuối cùng, còn hai người đàn ông—một người tóc đuôi ngựa và Ngô Úy. Ngô Úy dám đi một mình, chứng tỏ thực lực không tầm thường. Để anh ta giám sát tóc đuôi ngựa, Tô Dung cảm thấy vô cùng yên tâm.

Việc phân nhóm lần này không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà còn có mục đích quan trọng hơn—tìm ra kẻ nội gián.

Nhìn mọi người lần lượt rời đi, Tô Dung thở dài. Vì tổ đội này, cô đã hao tổn không biết bao nhiêu tế bào não.

Dù không rõ vì sao Tô Dung lại kéo Tiền Hạo Vũ vào nhóm, Tây Tây cũng không hỏi. Từ trước đến nay, cô không phải kiểu người tò mò. Còn Tiền Hạo Vũ, không biết vì lý do gì, từ lúc nhập nhóm đến giờ cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ theo sát hai người.

Khi mặt trời dần lên cao, Tây Tây bất ngờ nắm lấy tay Tô Dung, giọng nói có phần yếu ớt:

"Đầu tôi choáng váng quá... cảm giác không ổn lắm..."

Tô Dung lập tức đứng bật dậy:

"Chúng ta đi tìm phòng y tế!"

Là chàng trai duy nhất trong nhóm ba người, Tiền Hạo Vũ không nói lời nào, trực tiếp bế Tây Tây lên rồi nhìn về phía Tô Dung:

"Phòng y tế ở đâu?"

Tô Dung không chần chừ, bước nhanh vào cửa hàng tổng hợp, hỏi thẳng nhân viên:

"Chúng tôi có người bị say tàu, có thể mở phòng y tế không?"

Nhân viên nhanh chóng chỉ về phía sau lưng:

"Đương nhiên rồi. Phòng y tế ở ngay bên kia."

Ba người nhanh chóng đi đến nơi được chỉ định. Trước mặt họ là một cánh cửa lớn màu xanh biển, bên trên có biển hiệu ghi rõ ràng: "Phòng Y Tế".

Tô Dung gõ cửa. Một giọng nam trầm ổn vọng ra:

"Vào đi."

Bên trong không hề có cảnh tượng kỳ quái hay ghê rợn nào như họ tưởng tượng. Mọi thứ đều rất bình thường, giống như phòng y tế trong trường học.

Bác sĩ là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, ngồi sau bàn làm việc, đẩy nhẹ gọng kính rồi liếc nhìn bọn họ:

"Ai có vấn đề?"

"Là cô ấy. Đầu cô ấy rất choáng váng."

Tiền Hạo Vũ nhẹ nhàng đặt Tây Tây xuống giường bệnh. Vị bác sĩ bước đến kiểm tra, kéo nhẹ mí mắt Tây Tây rồi mở ngăn kéo, lấy ra một hộp thuốc màu trắng. Từ bên trong, hắn lấy ra một viên thuốc nhỏ, cỡ ngón út, đưa cho họ:

"Cho cô ấy uống cái này, sẽ tốt hơn ngay thôi."

Nhìn viên thuốc không nhãn mác trong lòng bàn tay bác sĩ, cả ba người đều im lặng.

Tô Dung nghi hoặc:

"Thuốc này là thuốc gì?"

"Thuốc say tàu." Giọng bác sĩ vẫn bình thản, mặt không đổi sắc.

Tô Dung / Tiền Hạo Vũ / Tây Tây: "......"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/169.html.]

Lừa ai chứ?! Hộp thuốc trắng không hề có nhãn mác, cũng chẳng có tên thuốc, vậy mà lại bảo là thuốc say tàu? Dù có ngốc cũng không tin nổi!

Thấy bọn họ chần chừ, bác sĩ có vẻ mất kiên nhẫn:

"Còn đợi gì nữa? Cho cô ấy uống đi! Nếu không thì ra ngoài ngay, đừng làm mất thời gian của tôi!"

Tô Dung suy nghĩ một lát, sau đó nhận lấy viên thuốc, đưa cho Tây Tây, giọng điềm tĩnh:

"Uống hay không là tùy cô. Tôi kiến nghị cô nên uống, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không chịu trách nhiệm. Cô tự cân nhắc đi."

Cô không có thói quen thuyết phục người khác. Nếu sau này có vấn đề gì, người ta chắc chắn sẽ quay lại trách móc cô.

Thực tế, nếu ở trên boong tàu quá lâu sẽ bị ô nhiễm, vậy cần gì phải giở thủ đoạn hại người? Việc đó chẳng khác nào thừa thãi. Nếu đã bị ô nhiễm, vậy sau này sẽ dễ bị tích lũy độ ô nhiễm hơn.

Điều này chứng tỏ, viên thuốc này ít nhất cũng có tác dụng ức chế ô nhiễm.

Còn về mục đích thực sự của phòng y tế trên con tàu này? Hiện tại cô chưa thể xác định.

Dưới góc nhìn của Tô Dung, con tàu này chính là một thí nghiệm khổng lồ của "Sở nghiên cứu số 3", mà tất cả những người có mặt ở đây đều là chuột bạch. Ô nhiễm là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng nếu vậy, tại sao lại cần có phòng y tế? Phải chăng, mức độ ô nhiễm khi ở trên boong tàu và ở những nơi khác là khác nhau?

"... Tôi uống."

Trầm mặc một lúc, Tây Tây ngẩng đầu, kiên định nói.

Cô đến đây là để trải nghiệm phương pháp trị liệu. Nếu vì sợ hãi mà không dám thử, vậy chẳng phải hành trình này trở nên vô nghĩa sao?

Nói rồi, cô cầm viên thuốc, dứt khoát nuốt xuống.

Bác sĩ thấy vậy, hài lòng đưa cho cô một ly nước ấm:

"Uống nước đi, đừng để nghẹn."

Tô Dung nhìn bác sĩ, đột nhiên hỏi:

"Anh có thể cho chúng tôi thêm vài viên thuốc được không? Lỡ sau này có ai khác gặp tình trạng tương tự, chúng tôi sẽ không cần làm phiền anh nữa."

Bác sĩ nhíu mày, ánh mắt sâu xa liếc nhìn cô một cái.

Một lát sau, hắn xoay người, mở hộp thuốc, lấy ra mấy viên rồi đưa cho cô với vẻ mặt không cam lòng:

"Được rồi, coi như cô biết nhìn hàng."

Nhìn thấy biểu cảm của hắn, Tô Dung ngược lại càng yên tâm hơn. Nếu bác sĩ sẵn sàng đưa cả hộp thuốc mà không chút do dự, cô mới cảm thấy có vấn đề.

Loại thuốc ức chế ô nhiễm này chắc chắn vô cùng quý giá. Bác sĩ càng tiếc rẻ, khả năng nó là thật càng cao.

Chỉ sau vài phút, sắc mặt Tây Tây đã khởi sắc hẳn.

"Tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi! Viên thuốc này đúng là có tác dụng thật!"

Thấy vậy, Tô Dung gật đầu:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Nếu cô đã đỡ rồi, chúng ta cũng không nên làm phiền bác sĩ nữa. Đi ăn trưa thôi, chắc cô cũng đói rồi."

Nói đến đây, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, cô nhìn về phía bác sĩ, mỉm cười:

"Cũng đã 12 giờ trưa rồi... Bác sĩ, anh không đói sao? Có cần tôi mang cơm đến cho anh không?"

 

 

Loading...