Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 164
Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:12:28
Lượt xem: 7
Cô vẫn chưa thấy có nơi nào yêu cầu tiêu tiền ngoài cửa hàng tổng hợp. Nếu thật sự chỉ có một nơi như vậy, vậy tại sao quy tắc lại phải sửa đổi?
Cô đọc lại dòng chữ này một lần nữa, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Ngay từ đầu, cô đã tập trung vào địa điểm. Nhưng nếu hướng suy nghĩ của cô đã sai thì sao? Nếu vấn đề không nằm ở địa điểm, mà là ở bản chất của những thứ miễn phí?
Vật tư, phương tiện, phục vụ – tất cả hiện tại đều miễn phí. Nhưng có thật là tất cả?
Tô Dung chợt nhớ đến cụm từ "Sự phục vụ hiện tại" mà nhân viên áo đen đã nhắc đến.
Lúc đó, cô có một linh cảm mơ hồ, nhưng vì những sự việc liên tiếp xảy ra, suy nghĩ ấy đã bị gián đoạn. Giờ đây, cô đã có thời gian để ngẫm lại.
Nếu "Hiện tại" không đối lập với "Tương lai", thì nó sẽ đối lập với điều gì? Kết hợp với những suy luận trước đó, cô đi đến một kết luận quan trọng—nó đối lập với "Che giấu".
"Sự phục vụ hiện tại" trong ngữ cảnh này có thể được hiểu là "Sự phục vụ công khai". Và trái nghĩa với nó, chẳng phải chính là "Sự phục vụ bí mật" sao?
Nói cách khác, trên con tàu này, những điều thực sự cần phải bỏ tiền ra để có được không phải là những dịch vụ thông thường mà là những thông tin ẩn giấu—những bí mật mà nhân viên biết nhưng không thể dễ dàng nói ra!
Nhận thức này khiến Tô Dung vô cùng phấn khích. Nếu có thể khai thác thông tin từ nhân viên tàu, có lẽ cô sẽ từng bước bóc trần những bí mật đang bị che giấu trong trò chơi quái đàm này.
Dù đầu óc đang trong trạng thái kích động, cơ thể cô đã mệt mỏi đến cực hạn. Mí mắt dần trĩu xuống, và chẳng mấy chốc, cô chìm vào giấc ngủ.
Trên con tàu này không có quy định phải dậy sớm, mọi người có thể ngủ bao lâu tùy thích. Tuy nhiên, cô không thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, kéo cô ra khỏi giấc mơ.
"Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu? Có ở trong đó không? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Giọng nói gấp gáp bên ngoài khiến Tô Dung lập tức tỉnh táo. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ—bây giờ đã là ban ngày. Nhanh chóng chỉnh trang lại tóc tai, cô bước ra mở cửa.
Trước mặt cô là nhóm người của chị Đường.
Ánh mắt Tô Dung lướt qua, lập tức nhận ra có tổng cộng chín người đang đứng đó. Phòng cô nằm ở cuối hành lang, nghĩa là họ phải đi qua tất cả các phòng khác mới đến được đây.
Nhớ đến câu nói vừa rồi của chị Đường, cô lập tức hiểu ra vấn đề:
"Sao gọi em sớm vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Chị Đường gật đầu, sắc mặt nặng nề: "Có người chết. Tiểu Phùng đã c.h.ế.t rồi."
Tiểu Phùng—người thanh niên tóc xanh từng chọn vào phòng khiêu vũ cùng gã đàn ông tóc đuôi ngựa. Ban ngày anh ta không quá nổi bật, nhưng chẳng ngờ được rằng ban đêm lại bỏ mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/164.html.]
"Mọi người phát hiện ra anh ta c.h.ế.t như thế nào?" Cô nhíu mày hỏi.
"Là tôi phát hiện ra đầu tiên." Tiền Hạo Vũ giơ tay lên, sắc mặt căng thẳng: "Tôi dậy khá sớm, vừa bước ra hành lang đã thấy m.á.u loang lổ khắp nơi. Tôi sợ quá nên vội gọi mọi người dậy. Cứ thế, tôi đi gõ cửa từng phòng, cho đến khi tới chỗ của cô. Chỉ có một mình Tiểu Phùng không xuất hiện."
Nghe vậy, Tô Dung lập tức bước ra ngoài: "Dẫn tôi đến hiện trường."
Mọi người đều biết cô học pháp y, nên cũng hi vọng cô có thể phân tích hiện trường để tìm ra chút manh mối.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Hiện trường vụ án thấm đẫm mùi m.á.u tanh.
Vết m.á.u vương vãi từ sàn nhà lên tận tường, kéo dài từ hành lang đến một góc. Một vệt m.á.u dài chứng tỏ người bị thương đã cố lê lết về phía trước. Ở điểm m.á.u tụ đậm nhất, một bóng người như đang ngồi dựa vào tường—có lẽ đây chính là tư thế khi tử vong.
Nhìn cảnh tượng này, Tô Dung không khỏi nhíu mày. Hiện trường như thế này cô đã từng thấy nhiều lần trong các vụ án mạng thực tế.
"Phòng của người c.h.ế.t ở đâu?" Cô hỏi.
Tề Hàn chỉ về một căn phòng cách đó khoảng năm sáu phòng: "1540."
Tô Dung liếc nhìn hướng vết máu, lập tức nhận ra điểm bất thường.
Phòng 1540 nằm ở hướng ngược lại. Nghĩa là trước khi chết, Tiểu Phùng đã đi ra khỏi phòng, hướng về phía cuối hành lang. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra ở đó, mà sau đó anh ta hoảng hốt chạy ngược lại.
Trong quá trình chạy trốn, m.á.u đã loang lổ khắp nơi, cuối cùng, có lẽ vì kiệt sức mà anh ta gục xuống.
Vậy rốt cuộc có thứ gì ở cuối hành lang đã khiến anh ta hoảng loạn như vậy?
Tô Dung cúi xuống xem xét màu sắc của vết máu. Dựa theo độ đông lại của máu, cô có thể đưa ra một phán đoán tương đối chính xác:
"Thời gian tử vong khoảng 8 tiếng trước. Bây giờ là 7 giờ sáng, nghĩa là người c.h.ế.t có thể đã tử vong vào khoảng 11 giờ đêm hôm qua."
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người: "11 giờ... chính là giờ giới nghiêm."
Không ai phản bác lại lời cô. Quy tắc của quái đàm có một điều rất rõ ràng—sau 11 giờ không được rời khỏi phòng.
Vậy tại sao Tiểu Phùng lại đi ra ngoài?
Một người đã trải qua nhiều lần tham gia quái đàm, chắc chắn không thể quên được quy tắc này.
Có hai khả năng.
Một là anh ta tự ý ra ngoài vì phát hiện ra điều gì đó quan trọng.
Hai là có người đã gọi anh ta ra ngoài.