Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 15

Cập nhật lúc: 2025-03-17 23:47:19
Lượt xem: 2

Câu trả lời này không có gì sai, nhưng bản năng của Tô Dung vẫn mách bảo cô phải đề phòng. Cô l.i.ế.m môi, rồi bình tĩnh nói: "Xin lỗi, do phát hiện đầu mối nên bây giờ em hơi cảnh giác quá mức. Chúng ta quay về trước đi?"

Ở khu đồ dùng hằng ngày, có Mẫn Tĩnh Di trông coi, ít nhất cô sẽ cảm thấy an toàn hơn. Nếu cứ ở một mình với Hoàng Đào quá lâu, ai biết được cô ta sẽ làm gì?

"Được."

Điều khiến Tô Dung bất ngờ là Hoàng Đào chẳng hề do dự mà gật đầu đồng ý ngay lập tức, ngoan ngoãn đi theo cô quay về.

Khu đồ dùng hằng ngày vắng lặng, chỉ còn mình Mẫn Tĩnh Di ngồi đó. Sau một hồi nghỉ ngơi, cô dần bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến cảnh mình khóc lớn ban nãy, cô cũng thấy hơi xấu hổ.

Mọi người đều đã ra ngoài tìm manh mối, để lại cô một mình trong không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình. Ngồi mãi cũng chán, cô bò xuống giường, tiện tay kiểm tra mấy món đồ trên kệ hàng.

Bật lửa, gối ngủ, ly nhựa, bàn chải đánh răng… Tấm áp phích?

Mẫn Tĩnh Di sững người.

Cô nhớ rất rõ, nơi này không hề có tấm áp phích nào.

Theo bản năng, cô nhìn về phía nó.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Đó là một tấm áp phích quảng cáo của siêu thị An Vui. Trong hình là đại sảnh trống rỗng của siêu thị, bên dưới có mấy dòng chữ, nhưng vì áp phích bị cuộn lại nên nội dung bị che mất một phần.

Rốt cuộc dòng chữ bị che là gì?

Mẫn Tĩnh Di không nhận ra mình đang từng bước tiến đến gần hơn. Mắt cô dán chặt vào tấm áp phích, trong đầu trống rỗng, tất cả sự chú ý đều bị nó hút lấy.

Ngày càng gần.

Gần hơn nữa…

Chỉ cần nhìn một chút thôi, xem thử rốt cuộc nó viết gì—

"Chị Mẫn! Chị đang làm gì thế?!"

Một tiếng hét lớn vang lên!

Tô Dung từ ngoài lao vào như cơn gió, không nói lời nào liền đẩy mạnh Mẫn Tĩnh Di ra!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/15.html.]

"Rầm!"

Mẫn Tĩnh Di ngã xuống sàn, hoảng hốt đến mức quên cả đau. Một lúc lâu sau, cô chớp mắt vài cái, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng.

"Mới rồi… đã xảy ra chuyện gì?" Cô ngơ ngác, "Chị nhớ hình như mình thấy… một tấm áp phích?"

Câu nói vừa dứt, cô lập tức trừng to mắt, sắc mặt trắng bệch!

"Quy tắc của khu đồ dùng hằng ngày!" Cô thì thào, "Nếu như nhìn thấy tấm áp phích, mời không cần để ý đến, càng không nên mở ra."

Lòng bàn tay cô lạnh toát.

Lúc này, Tô Dung vẫn chưa hết sợ hãi. Khi nãy cô vừa bước vào khu đồ dùng hằng ngày đã thấy Mẫn Tĩnh Di đứng bất động, bàn tay chỉ còn cách cuốn áp phích một chút, vẻ mặt vô hồn như bị quỷ nhập. Nếu chậm một giây thôi, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!

Mẫn Tĩnh Di run rẩy lấy tay che ngực, cảm giác may mắn lẫn sợ hãi vẫn còn đọng lại. Một lúc sau, cô mới hoàn hồn, nhìn Tô Dung đầy cảm kích:

"Cảm ơn em, Tô Dung. Nếu không có em, chị đã—"

Nghĩ đến khoảnh khắc đó, cô không khỏi rùng mình. Khi ấy, toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị tấm áp phích chiếm lấy, hoàn toàn không thể tự kiểm soát bản thân. Nếu không nhờ Tô Dung kéo cô ra, có lẽ bây giờ cô đã bị "nó" ô nhiễm rồi!

Tô Dung lắc đầu: "Chị vốn đã bị dọa sợ vì chuyện của bác Lý, lại ở đây một mình. ‘Nó’ chọn lúc này để ra tay với chị, thật sự quá âm hiểm!"

Mẫn Tĩnh Di tái mặt, từ trưa đến giờ hết lần này đến lần khác đối mặt với kinh hãi, tinh thần cô gần như kiệt quệ. Cô cố gắng trấn tĩnh, miễn cưỡng hỏi:

"Sao các em về sớm vậy?"

"Em tìm được manh mối rồi." Tô Dung lấy một tờ giấy ra, đưa cho Mẫn Tĩnh Di, "Chị xem thử đi."

Nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, hàng lông mày thanh tú của Mẫn Tĩnh Di hơi nhíu lại. "Khách hàng? Thân phận khách hàng này có gì đặc biệt sao?"

Đây cũng chính là điều mà Tô Dung thắc mắc. Từ một danh xưng đơn giản như "khách hàng", tại sao lại trở thành manh mối quan trọng để bọn họ tìm đường sống?

Cô liếc sang Hoàng Đào, người đã buông bỏ việc suy nghĩ mà thoải mái mở túi khoai tây chiên ra ăn. Cô ta còn tiện tay đưa gói snack về phía các cô, nhàn nhạt nói: "Ăn đi, ăn no dễ nghĩ hơn."

Có lẽ do vừa rồi được Hoàng Đào an ủi, Mẫn Tĩnh Di theo bản năng cầm một miếng khoai tây chiên đưa vào miệng. "Cảm ơn."

"Tôi không ăn." Tô Dung lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng trên tờ giấy, không quá để ý đến hai người bên cạnh.

Loading...