Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 115

Cập nhật lúc: 2025-03-23 18:59:44
Lượt xem: 5

Tạ Kha Kha vỗ mạnh vào vai cô:

"Tô Dung! Tô Dung!"

Cô thuận thế "tỉnh lại", làm bộ dụi mắt rồi ngáp dài, duỗi người lười biếng.

"Chuyện gì thế? Đến trạm rồi à?" Cô hỏi, giọng điệu lơ đãng, "Nãy đọc sách ngủ quên mất tiêu."

"Không! Vừa rồi cậu có nghe không?" Tạ Kha Kha hưng phấn đến mức quơ tay múa chân, mặt mày rạng rỡ: "Tôi vừa được thông báo toàn thế giới đấy!"

Tô Dung diễn trọn vẹn một người vừa mới nghe tin động trời:

"Cái gì? Thông báo toàn thế giới á? Ý cậu là cái thông báo mà tôi đang nghĩ đến sao? Nhưng tại sao cậu lại bị quái đàm lựa chọn vậy?!"

Cô làm ra vẻ ngơ ngác:

"Tôi nãy ngủ mất tiêu, không nghe gì cả!"

Tạ Kha Kha không chút nghi ngờ, gật đầu liên tục:

"Đúng rồi! Tôi nói cho cậu biết, tôi còn cùng 'Cà phê' thông quan đó! Quái đàm lần này siêu cấp nguy hiểm! Suýt nữa tôi không thoát ra được rồi!"

Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt cậu ta thoáng tái nhợt, rõ ràng vẫn còn sợ hãi.

Dù sao thì, trong giai đoạn cuối của quái đàm, cậu ta trực tiếp ngất xỉu, chẳng biết bằng cách nào mà mình đã vượt qua.

Nói trắng ra, cậu ta đúng là gặp may!

Nhưng, trong câu chuyện mà Tạ Kha Kha kể lại, cậu ta tuyệt đối không phải người đứng ngoài cuộc.

Mà là nhân vật chính.

Cậu ta không đơn giản chỉ là người đi "mua nước tương"—mà là nhân vật then chốt, là quân chủ lực.

Người ta bảo, anh hùng trong truyền thuyết luôn biết cách làm mờ đi những chi tiết không cần thiết.

Tô Dung nghe xong, suýt chút nữa bật cười.

Lần trước trong buổi gặp mặt với đám bạn học, cậu ta cũng thổi phồng bản thân y hệt.

Bây giờ thì cô đã quá hiểu.

Sau một hồi tự tâng bốc, có vẻ như Tạ Kha Kha cũng hơi chột dạ.

Cậu ta liếc cô một cái, thấy cô không có phản ứng gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Nhưng mà... Lối ra thực sự ở đâu nhỉ?"

Cậu ta chần chừ một lát, rồi lẩm bẩm:

"Rõ ràng không cần tiêu diệt nguồn ô nhiễm chúng tôi vẫn có thể thông quan. Tại sao lần này lại bắt buộc phải phá hủy nó mới có thể rời đi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/115.html.]

Tô Dung dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt, suy nghĩ lặng lẽ xâu chuỗi lại mọi thứ. Lối ra… có lẽ nằm ngay ở bảng hiệu.

Mùi sơn nồng nặc chính là một lời nhắc nhở. Tấm bảng hiệu đó đã bị ai đó động tay động chân. Vườn bách thảo này đã tồn tại rất lâu, bảng hiệu cũng phải cũ theo thời gian. Nhưng nếu vậy, tại sao nó lại có mùi sơn mới đậm đặc đến mức ấy?

Chỉ có một khả năng—có kẻ đã sửa đổi nội dung trên bảng. Mà người có thể làm việc này… Tô Dung nghi ngờ chính là nhóm nhân viên mặc áo xanh.

Bởi vì theo quy tắc của quái đàm, tấm bảng không hề cố ý dẫn họ vào con đường sai lầm, không ép họ đốt lửa trong rừng để kích hoạt hình phạt. Nếu mục đích là khiến họ bỏ mạng trong rừng rậm, vậy đáng lẽ phải dẫn dụ họ phạm lỗi mới đúng.

Nói cách khác, người sửa bảng không có ý định g.i.ế.c họ ngay lập tức, mà là muốn dẫn họ đến cây đại thụ.

Ghép nối chuyện này với lời của hướng dẫn viên giả lúc trước—kẻ ra sức nhấn mạnh rằng cách duy nhất để thông quan chính là tiêu diệt nguồn ô nhiễm—mà nguồn ô nhiễm bị chỉ định lại chính là cây đại thụ kia.

Tô Dung thở dài, cô đã hiểu rõ thân phận và mục đích của kẻ ra tay sửa đổi bảng hiệu.

Phải thừa nhận rằng, họ có thể sống sót và thoát ra ngoài lần này, ngoài khả năng phán đoán, một phần cũng nhờ vào vận may.

Nhất là ở cửa cuối cùng. Tô Dung đã phạm không ít sai lầm. Phát hiện thân phận của Tiểu Nhị là một chuyện, nhưng chính vì vậy mà cô đã vô thức lơ là tình huống xung quanh. Sự bất cẩn này thiếu chút nữa đã đẩy cả nhóm vào đường chết.

Nhưng nếu xét kỹ, bản thân quái đàm này gần như không chừa cho ai con đường sống.

Trước tiên, từ góc nhìn của điều tra viên mới tham gia quái đàm, có thể thấy những người sống sót đến cửa cuối cùng hầu hết chỉ trải qua một hoặc hai lần quái đàm trước đó. Không có tay già đời dẫn dắt, thì ngay cả số tiền kiếm được ở màn đầu tiên cũng không đủ để mua đạo cụ sinh tồn.

Đến cửa cuối, bảng hiệu đã bị sơn phủ kín. Dù phát hiện ra điều bất thường, họ cũng không có cách nào gỡ bỏ lớp sơn để xem nội dung thật sự bên dưới. Không đọc được chỉ dẫn ban đầu, đồng nghĩa với việc vẫn phải mò vào rừng tìm đường ra.

Còn về cây đại thụ đỏ rực kia, nếu đủ cẩn thận mà không tiến đến gần, họ có thể tránh được sự dụ dỗ của những quả mọng. Nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ không nhìn thấy những quả mọng bị che khuất dưới tán cây, càng không thể đoán được công dụng thực sự của chúng.

Nếu không biết rằng quả mọng mới là nguồn ô nhiễm, làm sao họ có thể suy luận ra cây đại thụ không có vấn đề gì, mà vấn đề thật sự nằm ở đất?

Nếu không thể đưa ra kết luận này, thì cuối cùng, tiêu diệt sai nguồn ô nhiễm… kết cục chắc chắn là chết.

Ba thế lực cùng nhau bày ra một bàn cờ c.h.ế.t chóc, nhìn thế nào cũng là cửu tử nhất sinh. Trong đó, “Chìa khóa cứu đời” chắc chắn muốn điều tra viên bỏ mạng. “Sở nghiên cứu số 3” lại hoàn toàn không có ý định cứu họ. Còn “Tiệm nhỏ Đới Duy”, bọn họ bán đạo cụ với giá cắt cổ, nhưng nếu điều tra viên không thể trở về, đống đạo cụ ấy cuối cùng vẫn thuộc về họ.

Tô Dung chợt nhớ đến một câu nói—nguy hiểm thực sự đến từ lòng người.

Cô đang chìm trong suy tư thì đột nhiên nhìn thấy Tạ Kha Kha đang cầm một cọng cỏ bốn lá. Cô sửng sốt:

"Cái gì đây?"

"À, cái này hả?" Tạ Kha Kha tùy tiện vung vẩy cọng cỏ trong tay. "Đạo cụ quái đàm tôi mới mua đấy! Chính là 【Cỏ bốn lá may mắn】của ‘Tiệm nhỏ Đới Duy’, tốn hết 70 tệ quái đàm của tôi!"

Thằng nhóc ngốc này!

Thấy cậu ta còn định đưa ra cho cô xem kỹ hơn, Tô Dung vội ngăn lại:

"Cậu mau cất ngay đi! Về sau đừng tùy tiện lấy ra khoe nữa, có hiểu không?"

Đạo cụ quái đàm vô cùng quý giá, có tiền cũng chưa chắc mua được. Bên ngoài không biết có bao nhiêu kẻ sẵn sàng ra tay cướp đoạt. Cậu ta mà cứ vô tư lấy ra khoe thế này, nếu bị cướp mất thì có khóc cũng chẳng ai thương.

Nhìn thấy ánh mắt trách móc của Tô Dung, Tạ Kha Kha phồng má bất mãn:

"Biết rồi biết rồi! Nhưng mà Tô Dung đâu phải người ngoài, tôi tin cậu nên mới cho cậu xem đấy chứ!"

Loading...