Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 112
Cập nhật lúc: 2025-03-23 18:55:11
Lượt xem: 6
"Cô không nói như vậy từ trước!" Cao Xán tức giận, "Cô nói chỉ cần tôi đưa đồ cho cô, cô sẽ cứu tôi!"
"Ai bảo cô nói dối?" Tô Dung hờ hững đáp. "Còn là hai lần. Cô thực sự nghĩ tôi ngu ngốc đến mức vẫn tin cô vô điều kiện sao?"
Cao Xán cứng họng, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp. Văn Võ thấy tình hình không ổn, liền bước lên hòa giải: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Kéo dài thời gian càng lâu, chúng ta càng nguy hiểm. Mau đến trung tâm khu rừng đi!"
Lời này rất có lý. Tô Dung không phí thời gian đôi co nữa, cầm cuốc tiếp tục đào bới.
Càng đến gần khu trung tâm, số lượng tang thi xung quanh càng ít, đến mức gần như biến mất hẳn. Điều này khiến cô không vui vẻ chút nào, bởi vì nó chỉ có một ý nghĩa—bọn họ đã bước vào khu vực nguy hiểm hơn.
Giống như trong rừng rậm, mỗi con mãnh thú đều có lãnh địa riêng, những sinh vật yếu hơn không dám bén mảng vào. Ở khu rừng này, tang thi chính là "sinh vật nhỏ yếu".
Những người khác hiển nhiên cũng nhận ra điều đó, từng bước đi đầy thận trọng.
Bỗng nhiên, một giọng nói máy móc vang lên trong không trung:
"Đinh đông! Xin chú ý, còn ba mươi phút nữa, vườn bách thảo sẽ đóng cửa. Mời du khách nhanh chóng tìm được cửa ra và rời khỏi vườn bách thảo theo hướng dẫn viên du lịch. Lặp lại lần nữa, còn ba mươi phút nữa, vườn bách thảo sẽ đóng cửa..."
Văn Võ nghiêm túc hẳn lên: "Đây là thông báo radio trong quy tắc sao?"
"Chúng ta chỉ còn lại nửa giờ?" Triệu mập run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. "Làm sao bây giờ? Với chút thời gian này, chúng ta không thể tìm được lối ra đâu!"
"Nếu không tìm được cửa ra, vậy chỉ còn cách tìm nguồn ô nhiễm." Tạ Kha Kha bình tĩnh, nhìn về phía Tô Dung. "Chúng ta tiếp tục đi vào trong chứ?"
Tô Dung gật đầu, sải bước nhanh hơn.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là, đoạn đường tiếp theo lại vô cùng yên tĩnh. Không có quái vật, không có tấn công, không có nguy hiểm như họ tưởng tượng. Cảnh vật xung quanh bình lặng một cách đáng sợ.
Chính sự yên lặng này mới là điều bất thường lớn nhất. Đây rõ ràng là sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Không ai nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Đột nhiên, bước chân Tô Dung khựng lại, mắt cô trợn to nhìn về phía trước. Trong đôi con ngươi nâu đậm phản chiếu một cái cây cổ thụ khổng lồ.
Những người còn lại cũng sững sờ đứng yên, nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt kinh ngạc.
"Đây là... thần tích sao?"
Trước mặt họ là một cái cây vô cùng xinh đẹp, chiếm diện tích đến mấy chục mét vuông. Trên cây nở rộ những bông hoa đỏ rực, giống như đỗ quyên nhưng lớn hơn, lộng lẫy hơn. Những đóa hoa tụ lại thành từng cụm, tỏa sắc rực rỡ, giống hệt những đốm lửa cháy sáng. Cả cây như được bao phủ trong một biển lửa huyền ảo.
Hương hoa nồng nàn đến mức chỉ cần hít vào, cả người như chìm vào một giấc mộng.
Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tô Dung cảm thấy một luồng hơi ấm kỳ lạ len lỏi vào cơ thể. Cảm giác này không giống với hoa mặt trời, mà là một sự an ủi hiếm hoi trong thế giới lạnh lẽo này.
Những người còn lại đều sững sờ trước cảnh tượng thần bí trước mắt. Tạ Kha Kha tròn mắt, giọng đầy ngỡ ngàng:
"Đây là… quỷ quái?"
"Đừng chủ quan." Văn Võ nhắc nhở, đồng thời cẩn thận tiến lên. "Quỷ quái thường dùng vẻ ngoài xinh đẹp để khiến người ta mất cảnh giác. Đây là dấu hiệu rất dễ thấy."
Đến gần hơn, mọi người mới nhận ra giữa những bông hoa đỏ thẫm kia, có một trái cây căng mọng, vỏ ngoài bóng loáng như chỉ cần bóp nhẹ là nước sẽ trào ra. Hương thơm nồng nàn từ đó lan tỏa, len vào khoang mũi, tựa như một bàn tay vô hình mơn trớn thần kinh.
"Thơm quá..."
Không biết ai lẩm bẩm câu đó, mà cũng chẳng ai quan tâm. Tô Dung cảm thấy bản thân đắm chìm vào một thế giới đầy tươi đẹp, lòng tràn ngập thỏa mãn. Ý thức như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, đôi chân vô thức bước về phía hương thơm quyến rũ ấy.
Bất chợt—
"Ầm!"
Một tiếng động vang lên, đánh thức Tô Dung khỏi cơn mê. Lý trí như một tia chớp xuyên qua đầu óc hỗn loạn, tiếng chuông cảnh báo vang lên dữ dội.
Không chút chần chừ, cô lập tức bịt chặt mũi, ngừng thở, đồng thời bật người lùi về phía sau với tốc độ nhanh nhất có thể. Khi đã rời xa gốc cây kỳ dị kia vài mét, cô mới thở hắt ra, như thể vừa tống khứ nỗi sợ hãi trong lòng.
Mùi hoa mặt trời lờ mờ trong không khí giúp cô trấn tĩnh lại, nhưng cơn rùng mình vẫn chưa tan hết. Cô đổi sang cách hô hấp ngắn, dồn sự chú ý vào cảnh tượng trước mặt.
Ba người—Văn Võ, Cao Xán, Triệu mập—đang đứng dưới gốc cây, điên cuồng cắn nuốt trái cây đỏ thẫm. Chất lỏng đỏ sền sệt chảy dọc theo gương mặt, nhỏ xuống cằm, thấm ướt cả quần áo. Trên mặt họ chỉ có một biểu cảm duy nhất: tham lam. Trong khu rừng im lặng, âm thanh nhai nuốt ghê rợn cứ thế vang vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/112.html.]
"...Điên rồi sao?"
Tô Dung lạnh gáy. Nếu không phải vì tiếng động vừa rồi kéo cô trở lại thực tại, có lẽ giờ này cô cũng chẳng khác gì bọn họ. Cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát vừa rồi khiến cô sợ hãi đến mức không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Nhưng—
Hai người còn lại đâu?
Ánh mắt cô đảo qua khu vực xung quanh. Không xa lắm, Tạ Kha Kha nằm bất động dưới đất, bên chân có một tảng đá. Rõ ràng cậu ta đã vấp ngã và ngất đi.
Là cậu ta...
Tô Dung mấp máy môi. Tiếng động vừa nãy chính là từ cậu ta phát ra.
Còn một người nữa—
Cô quay đầu, ánh mắt dừng lại trên Tiểu Nhị, người vẫn đang đứng cách gốc cây một khoảng an toàn, hoàn toàn tỉnh táo.
"Sao anh không bị ảnh hưởng?" cô nghi ngờ hỏi.
Tiểu Nhị cười cười, nụ cười vừa xấu xa vừa đáng ghét:
"Tôi đâu có muốn đi đầu thai sớm. Đã có người tình nguyện chịu chết, tôi chẳng việc gì phải giành phần."
Tô Dung lập tức hiểu ra. Hắn ta vốn dĩ không hề đến gần.
Cô cắn môi, có chút khó chịu với chính mình. Đây là một sai lầm ngớ ngẩn. Một người cẩn thận hơn chắc chắn sẽ không dại dột tiến thẳng về phía nguy hiểm như thế.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cô hít sâu, nhìn về ba người đang ăn ngấu nghiến dưới gốc cây, trầm giọng hỏi:
"Anh nói xem… họ còn cứu được không?"
Cô không dám manh động. Thậm chí dù có nín thở, cô cũng không chắc mình sẽ tránh được sự mê hoặc của cái cây kia một lần nữa. Nếu lại bị cuốn vào, lần này chắc chắn sẽ không có ai kéo cô ra ngoài.
Tiểu Nhị nhún vai, giọng điệu chẳng mấy quan tâm:
"Có khác gì nhau đâu?"
Dù có thể cứu hay không, bọn họ cũng không thể mạo hiểm.
Tô Dung im lặng. Cô thở dài, dùng xẻng đào một chỗ đất an toàn để Tạ Kha Kha nằm yên, sau đó ngước nhìn cái cây trước mặt, vẻ mặt do dự:
"Diệt nó… có thể kết thúc quái đàm không?"
Cái xẻng trong tay cô không phải thứ tầm thường. Một trong những chức năng chính của nó là tiêu diệt bất cứ thứ gì mọc lên từ lòng đất. Dù là một cây cổ thụ cao lớn, đối với xẻng này mà nói, có lẽ cũng không phải là vấn đề.
Tiểu Nhị nghe xong, nhếch môi cười:
"Cô đoán xem?"
Tô Dung trừng mắt:
"Anh đừng quên anh cũng đang kẹt trong quái đàm! Nếu không tiêu diệt nguồn ô nhiễm, hai chúng ta đều c.h.ế.t đấy. Tôi không có ý định c.h.ế.t cùng anh đâu!"
Lần này, ánh mắt Tiểu Nhị lóe lên một tia phức tạp, nhưng ngay sau đó liền trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày. Hắn lấy ra một tấm thẻ màu đen, hờ hững giơ lên:
"Thấy cái này không? Thẻ trở lại thực tế. Nếu thời gian sắp hết mà chưa giải quyết được, tôi chỉ cần dùng thẻ này là có thể rời khỏi quái đàm an toàn, không bị tổn thương gì cả."
Khó trách hắn lại bình tĩnh đến vậy.
Tô Dung nhìn tấm thẻ, ánh mắt tràn đầy ghen tị:
"Vẫn còn có đạo cụ như thế sao?"
Chẳng khác nào kim bài miễn tử.
Nhưng cô không nhìn nữa, chỉ nhún vai đầy bất đắc dĩ.
Xem ra lần này, cô lại phải tự lực cánh sinh rồi. Nhưng cũng chẳng sao cả—trước giờ, mỗi lần đối mặt với quái đàm, chẳng phải cô vẫn luôn một mình tìm cách sống sót sao?