Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 100
Cập nhật lúc: 2025-03-22 21:00:42
Lượt xem: 5
Vừa suy nghĩ, Tô Dung vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Khác với lần trước, dọc đường đi gần như không thấy bóng dáng nhân viên nào, chỉ có du khách vẫn đông đúc, vẻ phấn khích không hề suy giảm.
Nhân viên ít đi, chứng tỏ có vấn đề. Nghĩ vậy, cô bước nhanh hơn, vội vàng đi đến "Phòng ấm gây trồng".
Đi mãi cũng không ai lên tiếng, 'đầu con nhím' đành phải mở miệng trước:
"Các người thấy tay hướng dẫn viên du lịch giả đó thế nào?"
Gã không hỏi về lời ông chủ tiệm, bởi với gã, những gì tay hướng dẫn viên giả nói còn rối rắm hơn, mà rõ ràng ông chủ tiệm cũng chỉ nói với riêng Tô Dung. Nếu đã phải suy nghĩ, thà suy nghĩ lời của hướng dẫn viên còn hơn.
"Tôi... Tôi cũng không biết nữa." Triệu mập mạp lộ vẻ bối rối. Anh ta cũng hiểu, dù có hỏi thì chưa chắc nhận được đáp án chính xác, nên cứ do dự mãi.
Tiểu Nhị lại trở về dáng vẻ u ám như lúc trước, chỉ lắc đầu mà không nói gì.
"Một nửa thật, một nửa giả." Tô Dung chậm rãi trả lời, nhưng cô cũng chỉ nói vậy mà không giải thích thêm.
Một nửa thật, một nửa giả... Nhưng câu nào thật, câu nào giả thì không ai có thể chắc chắn. Ngay cả cô cũng chưa thể phán đoán chính xác, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Cái gọi là "Phòng ấm gây trồng" thực ra là một căn phòng kính khổng lồ, bên trong hơi nước dày đặc, trồng đầy các loại thực vật nhiệt đới rậm rạp, chằng chịt đến mức không thể nhìn thấu bên trong.
Một nhân viên đứng ở cửa, nở nụ cười niềm nở:
"Xin chào mọi người, các vị muốn tham quan 'Phòng ấm gây trồng' sao?"
"Đúng vậy, ở đây có hoạt động gì không?" Tô Dung vừa hỏi vừa nhìn vào trong.
Bên trong tối đen như mực, không hề có lấy một tia sáng len lỏi ra ngoài.
"Đương nhiên là có." Nhân viên cười híp mắt: "Thực vật ở đây rất thích được khen ngợi, đặc biệt là những loài có màu đỏ. Muốn rời khỏi phòng ấm, mọi người phải khen ngợi tất cả thực vật màu đỏ mà mình nhìn thấy. Nhưng chú ý, không được khen giống nhau hai lần, nếu không chúng sẽ nổi giận. Nếu làm chúng hài lòng, sẽ có quà tặng đặc biệt đó nha!"
"Ý anh là tôi không thể lặp lại lời khen với các loài thực vật khác nhau, nhưng những người khác có thể dùng lại từ tôi đã nói rồi, đúng không?" Tô Dung hỏi cẩn thận. Loại quy tắc không có văn bản rõ ràng thế này rất dễ có bẫy.
Nhân viên gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy, chỉ cần khiến thực vật hài lòng, mỗi người đều có thể lặp lại một từ đã dùng một lần."
"Vậy tổng cộng có bao nhiêu loài thực vật màu đỏ?"
"Ba loài."
"Chúng thích nghe khen gì?"
"Cái đó thì do ngài tự nghĩ rồi. Chỉ cần có lòng thành, lời khen sẽ hiệu nghiệm. Tất nhiên, thực vật thích nghe khen về chính chúng rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/100.html.]
Tiểu Nhị đột nhiên lên tiếng:
"Có một nhóm du khách khác đã đến đây chưa? Hai nam, hai nữ."
"Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của du khách khác." Nhân viên vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự: "Hiện tại các vị có muốn bắt đầu không? Mọi hoạt động sẽ kết thúc vào năm giờ chiều."
"Năm giờ?" Tô Dung giật mình, lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an, vội hỏi:
"Vậy bây giờ là mấy giờ?"
"Đã ba giờ rồi."
Chỉ còn hai tiếng! Không thể chần chừ nữa, Tô Dung lập tức dẫn cả nhóm bước vào nhà kính.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Bên trong vô cùng ẩm ướt, hơi nước mịt mờ hòa với mùi cỏ xanh và đất ẩm. Những loài thực vật nhiệt đới cao lớn mọc san sát, thoạt nhìn không khác gì một khu vườn bách thảo bình thường.
Dọc theo đường đi, Tô Dung đặc biệt chú ý đến thực vật có màu đỏ. Rất nhanh, cô dừng lại trước một bông hoa đỏ rực. Cánh hoa rực rỡ như máu, mà ở chính giữa, lại là một gương mặt mỹ nhân!
Đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp—da trắng mịn màng, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng tự nhiên. Ánh mắt cô ta lưu chuyển, quyến rũ mê hoặc đến mức khiến người ta muốn quỳ gối trước mặt nàng.
Thấy nhóm Tô Dung, cô ta khẽ bật cười, tiếng cười kiều mị đến mức khiến người nghe tê dại:
"Khách đến thăm ta rồi nha~ Ta mong đợi lắm đó~"
Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã lộ rõ vẻ phong tình thiên kiều bá mỵ, khiến người nghe cũng muốn si mê quỳ rạp.
'Đầu con nhím' và Triệu mập mạp hoàn toàn không để ý đến chuyện một gương mặt người lại mọc giữa bông hoa là kỳ quái đến mức nào. Hai người lập tức nhào tới, ánh mắt sáng rực như thể bị bỏ bùa mê.
'Đầu con nhím' còn cố tình vuốt vuốt mái tóc tua tủa của mình, bày ra bộ dáng tự tin như công khổng tước xòe đuôi:
"Cô gái xinh đẹp, em có cần anh giúp gì không?"
Triệu mập mạp thì hai mắt đỏ hoe, giọng nói tràn đầy mong đợi:
"Em thật sự mong chờ bọn anh đến sao?"
Nhìn cảnh tượng này, khóe miệng Tô Dung co giật. Cô nghiêm túc hoài nghi hai người này bị sắc đẹp làm cho lú lẫn.
Cô quay sang hỏi Tiểu Nhị:
"Sao anh không qua đó?"
Tiểu Nhị liếc hai kẻ đồng đội một cái, vẻ mặt đầy khinh bỉ, cười lạnh:
"Qua làm gì? Để làm phân bón cho nó à?"