Ta Có Một Đạo Lữ Là Nữ Đế - Chương 7: Giai Nhân Tương Tặng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-27 07:59:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó ở Bắc Minh Vực, Thanh Vân Đại Lục, ba đạo ảnh đột nhiên xuất hiện giữa trung.
Ba đạo ảnh , ai khác, chính là Chu Vân Phàm, Na Lan Tuyết và Hàn Như Nguyệt.
4_Cảm nhận khí tức trời đất quen thuộc, Na Lan Tuyết tại chỗ, trong đôi mắt hiện lên vài phần phức tạp.
Mà mặt Chu Vân Phàm tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Bởi vì mới xuất hiện ở đây, y liền cảm thấy nơi thật mỹ hảo, khí vô cùng trong lành, mang theo một chút vị ngọt ngào, y cảm thấy tế bào của đều đang hân hoan reo hò, lỗ chân lông mở , tham lam hít thở khí xung quanh.
5_“Không hổ là thế giới tu chân, khí ẩn chứa linh lực trời đất, cảm giác , thật sự là sảng khoái cực độ!”
Chu Vân Phàm tận tình hưởng thụ.
lúc , một câu của Hàn trưởng lão kéo suy nghĩ của hai trở về, chỉ nàng với Na Lan Tuyết:
“Tiểu Tuyết, thôi.
Con lãng phí mấy chục năm ở Thiên Tuyệt Cổ Địa , nhiều thiên tài cùng lứa với con, đều đuổi kịp thậm chí vượt qua tu vi của con, mau chóng tranh thủ thời gian tu luyện mới !”
Nghe , Na Lan Tuyết khẽ gật đầu.
Mà Chu Vân Phàm câu , liền đến lúc chia ly.
Bởi vì Na Lan Tuyết đây từng , tông môn của nàng nhận tử nam, mà trong lời của Hàn trưởng lão , cũng nhắc đến y, hiển nhiên là ý để y tự sinh tự diệt.
Quả nhiên, giây đó, ảnh của Hàn trưởng lão và Na Lan Tuyết liền đột nhiên biến mất bên cạnh Chu Vân Phàm, tựa như từng xuất hiện, tại chỗ chỉ còn một Chu Vân Phàm, quanh bốn phía, trong lòng một mảnh mịt mờ.
Giờ phút , Chu Vân Phàm đối với cảnh xung quanh, xa lạ, y đang ở , cũng rõ tiếp theo nên gì.
Nửa buổi , y mới bất đắc dĩ thở dài một .
“Ai! Nữ nhân vô tình, cứ thế vứt bỏ !”
Chu Vân Phàm đương nhiên là Na Lan Tuyết, tuy y với nàng, quan hệ mấy thiết, y cũng từng nghĩ dựa sự chăm sóc của đối phương để sinh tồn.
hai dù cũng duyên một nụ hôn, mà Na Lan Tuyết lúc rời , dứt khoát như , ngay cả một tiếng chào cũng , điều khiến lòng y vô cùng thất vọng.
Chỉ là, tâm thái cường đại vốn dĩ là ưu điểm của Chu Vân Phàm.
Rất nhanh, y liền chỉnh đốn tâm tình, xác định một phương hướng xuất phát.
“Trước tiên hãy tìm hỏi thăm . Ít nhất cũng một cái sơ lược về thế giới .”
Trong lòng Chu Vân Phàm nghĩ .
Mà vận khí của y cũng tệ, nhanh, y liền phát hiện một thôn nhỏ chân một ngọn núi nào đó.
Những ngôi nhà gỗ cổ xưa phân bố rải rác, khắp nơi dựng lên hàng rào cao hai ba mét, khói bếp lượn lờ, trông vô cùng yên tĩnh và tường hòa.
Sau khi quan sát sơ lược ở cửa thôn, Chu Vân Phàm liền thôn.
Mà y thôn, còn mở miệng hỏi chuyện, liền phát hiện nhiều thôn dân đột nhiên bỏ việc trong tay, trừng mắt chằm chằm , tựa như thời gian ngừng .
Cảnh tượng , khiến Chu Vân Phàm cảm thấy rợn tóc gáy.
Có điều tục ngữ câu, hổ, thiên hạ vô địch.
Chu Vân Phàm giữ vững nguyên tắc chỉ cần lúng túng thì lúng túng chính là khác, lựa chọn bỏ qua ánh mắt của các thôn dân.
Sau đó sự chứng kiến của , Chu Vân Phàm đến mặt một thôn dân nào đó, để lộ hàm răng trắng bóng, tươi hỏi:
“Lão bá, từ nơi khác đến, cẩn thận lạc đường, xin hỏi đây là nơi nào?”
Lời của Chu Vân Phàm thốt , các thôn dân vốn đang chằm chằm y, nhiều liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục việc của .
Mà lão bá mặt Chu Vân Phàm, câu hỏi của y, lập tức :
“Thì là từ nơi khác đến , cứ bảo trông ngươi ăn mặc kỳ lạ như . Chỗ chúng đây, gọi là Sơn Đáy Thôn, thuộc quyền quản hạt của Mạch Sơn Thành gần đây.”
Nghe lão bá đáp lời , Chu Vân Phàm xem như hiểu vì các thôn dân nãy đều chằm chằm y, thì là tạo hình của y quá khác biệt.
Có điều, xong lời đáp của lão bá, Chu Vân Phàm đối với nơi đang ở, vẫn gì, dù là Sơn Đáy Thôn Mạch Sơn Thành, đối với y đều vô cùng xa lạ, chỉ là một địa danh mà thôi, vì thế y truy vấn:
“Lão bá, địa đồ thế giới ?”
Ý nghĩ của Chu Vân Phàm đơn giản, tìm một tấm địa đồ thế giới, hiểu rõ tình hình đại khái của bộ thế giới, đó tìm Mạch Sơn Thành và Sơn Đáy Thôn mà lão bá , y sẽ rõ ràng tình cảnh của .
Mà chỉ khi hiểu rõ tình hình cơ bản của thế giới , cùng với tình cảnh hiện tại của , Chu Vân Phàm mới thể hơn mà tính toán cho hành động tiếp theo.
Nếu , y chẳng khác nào một con ruồi đầu, chỉ thể bay loạn xạ khắp nơi, chừng lúc nào đó sẽ bay vũng lầy.
Có điều, lý tưởng thì thường đầy đặn, hiện thực vô cùng xương xẩu.
Giây tiếp theo, Chu Vân Phàm liền lời đáp của lão bá.
“Thiếu niên, ngươi là đang đùa đấy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-co-mot-dao-lu-la-nu-de/chuong-7-giai-nhan-tuong-tang.html.]
Toàn bộ Thanh Vân Đại Lục, dài bao nhiêu ức vạn cây , rộng cũng bao nhiêu ức vạn cây , diện tích vô cùng vô tận.
Ngay cả nhiều cường giả tu luyện, cả đời cũng thể hết một góc của Thanh Vân Đại Lục.
Ta đây chỉ là một lão già trồng trọt, thể địa đồ của cả thế giới chứ.”
Nghe , Chu Vân Phàm ngẩn , đó y suy nghĩ kỹ , hình như đúng là đạo lý , vì thế y lui một bước, tiếp tục hỏi:
“Vậy địa đồ khu vực lân cận ?”
Lời dứt, nào ngờ lão bá tiếp tục lắc đầu.
“Nếu địa đồ, e rằng ngươi chỉ thể đến Mạch Sơn Thành gần đây mà mua thôi.”
Nghe câu trả lời , Chu Vân Phàm chắp tay tạ ơn lão bá, liền hỏi vị trí của Mạch Sơn Thành, ngoài thôn.
Mèo con Kute
Có điều, đúng lúc , lão bá gọi y .
“Thiếu niên, Mạch Sơn Thành cách đây ít nhất cũng hơn trăm cây , dọc đường còn yêu thú xuất hiện, giờ trời tối, đường càng thêm nguy hiểm.
Nếu ngươi chê, bằng ở nhà lão phu dùng bữa, nghỉ một đêm, sáng mai lên đường.”
Nghe lão bá câu , bước chân Chu Vân Phàm khựng một chút, liền trở về.
“Vậy đa tạ lão bá hảo ý khoản đãi!”
Nói xong, Chu Vân Phàm liền theo lão bá về nhà.
Sau khi dùng bữa tối, Chu Vân Phàm tiện thể tắm rửa ở nhà lão bá, đồng thời một bộ y phục của thế giới .
Có điều, là y phục của thế giới , thật vô cùng giống hán phục thời cổ đại của Trung Quốc.
Dung mạo Chu Vân Phàm vốn tuấn tú, mặc hán phục , khí chất cả , lập tức như bốc khói mà vùn vụt tăng lên.
Đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu.
Điều quan trọng nhất, là khi Chu Vân Phàm y phục, một thứ, từ trong túi y rơi .
Chu Vân Phàm nhặt lên xem, mới phát hiện đây là một chiếc nhẫn từ kim loại.
Chiếc nhẫn tạo hình cổ kính, bên còn điêu khắc hoa văn, trông như một món đồ cổ.
“Hử? Chiếc nhẫn từ ?”
Chu Vân Phàm chằm chằm chiếc nhẫn, chìm trầm tư.
Chốc lát , y đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, mặt là vẻ kinh hỉ.
Bởi vì, y ngửi thấy mùi hương quen thuộc chiếc nhẫn.
Đó là mùi hương Na Lan Tuyết.
“Chẳng lẽ, chiếc nhẫn là nàng để cho ?”
Chu Vân Phàm trong miệng chút khó tin mà lẩm bẩm.
Sau đó, y đột nhiên tự luyến nghĩ:
“Tặng nhẫn cho , chẳng lẽ nàng lòng , đây là tín vật định tình để cho ?”
Nghĩ đến đây, tim Chu Vân Phàm đập thình thịch, kích động thôi.
Có điều, đó y liền tỉnh táo .
“Nếu nàng để ý đến , hẳn giấu cả tên .
Hơn nữa, là một tu luyện giả, nàng hẳn sẽ tặng thứ tục vật như nhẫn, ban cho binh khí mới hợp lẽ.
Vả , nào sức hút lớn đến , khiến nàng gặp lòng ?”
Nghĩ đến đây, Chu Vân Phàm tự giễu một tiếng.
Thật tình mà , bất kỳ nam nhân nào khi thấy Na Lan Tuyết cũng sẽ tự cảm thấy kém cỏi, huống chi là để nàng nhất kiến chung tình với .
Sau khi nghĩ thông suốt điểm , Chu Vân Phàm thoáng chút thất vọng.
Song, ngay đó, y chợt nghĩ tới một điều khác.
“Trông nàng giống vô vị, hẳn sẽ tặng thứ vô dụng.
Vậy nàng cố ý để chiếc nhẫn cho , rốt cuộc công dụng gì?”
Chu Vân Phàm ngừng đ.á.n.h giá chiếc nhẫn, chuyên chú suy tư.
Chốc lát , ánh mắt y chợt sáng bừng, miệng lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ đây là một chiếc Trữ Vật Giới Chỉ?”