Ta Có Một Đạo Lữ Là Nữ Đế - Chương 57: Người chiến thắng cuối cùng ---
Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:01:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà Vương Võ Chi, Dương Chấp sự và Vương Tử Kiều ba , thì sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn.
Cả ba thể ngờ, việc tự tin đưa Sở Vân Phàm đến Chấp Pháp Đường kết cục như thế .
Ngay cả Sở Vân Phàm một bên, giờ phút cũng chút choáng váng.
Cục diện chuyển biến quá nhanh, quả thực khiến kịp trở tay.
Lúc , đội chấp pháp điều tra ở Ngoại Môn Cốc trở về.
“Khải bẩm Đường chủ, thuộc hạ đến Ngoại Môn Cốc điều tra, tình hình quả thật đúng như Trương Tam .
Vương Đại Lực và những khác chủ động gây sự, kỹ năng bằng nên giáo huấn ngược .
Ngoài , khi Sở Vân Phàm ngoài Thanh Yêu Sơn Mạch, Vương Đại Lực và những khác bám theo sát , hành tung đáng ngờ.”
Nghe báo cáo của đội chấp pháp, Chử Minh Uy gật đầu.
Sau đó, khác báo cáo:
“Khải bẩm Đường chủ, phụ mẫu Trương Tam bình an vô sự!”
Nghe câu , sắc mặt Sở Vân Phàm thả lỏng hơn nhiều.
Nếu phụ mẫu Trương Tam chuyện vì y, trong lòng y tất nhiên sẽ yên.
Không lâu , đội đưa Trương Tam ngoài cũng trở về đại điện.
Phía bọn họ, kéo lê một con mãng xà khổng lồ dài hai mươi mét.
Tuy nhiên, mãng xà mổ bụng, bộ dạng khá thê thảm.
“Khải bẩm Đường chủ, thuộc hạ và những khác săn lùng bộ mãng xà cấp bậc nhất giai đỉnh phong trong phạm vi ba mươi cây quanh nơi Vương Đại Lực và vài gặp chuyện.
Trong bụng con mãng xà , phát hiện một vật phẩm, khi Trương Tam chỉ chứng, đây quả nhiên là di vật của Vương Đại Lực và những khác.”
Nói xong, đặt một cái đĩa mặt Chử Minh Uy, đĩa bày ba bộ y phục tử Ngoại môn Thanh Vân Kiếm Tông rách nát, cùng một tạp vật.
Chử Minh Uy liếc mắt , đó sai đưa những thứ đến mặt Vương Tử Kiều.
Lúc , Vương Tử Kiều mặt như tro tàn, vài , gật đầu, một lời.
Thấy , Chử Minh Uy tuyên bố:
“Sau khi Chấp Pháp Đường điều tra, nay xác định Sở Vân Phàm vô tội.
Vương Võ Chi, Dương Bất Hối, Vương Tử Kiều ba , cấu kết với , hãm hại đồng môn, tính chất ác liệt.
Nay phế bỏ tu vi ba , trục xuất khỏi tông môn!”
Âm thanh dứt, ba bàn tay linh lực tựa như thực chất, xuất hiện mặt Vương Võ Chi, Dương Bất Hối và Vương Tử Kiều, nhanh chóng hạ xuống vị trí đan điền ở bụng của họ.
Sau đó, chỉ thấy ba đồng thời phun m.á.u tươi, sắc mặt tái nhợt.
Đồng thời, khí tức tu vi ba cũng giảm mạnh, trong chớp mắt biến thành những phàm tục chút tu vi nào.
Thấy cảnh , nhiều trong đại điện đều lộ vẻ kinh ngạc, khỏi cảm giác môi hở răng lạnh.
Ngay cả như Vương Võ Chi, từ nhỏ là thiên tài, gia nhập Thanh Vân Kiếm Tông, tu luyện hơn trăm năm, khó khăn lắm mới trở thành cường giả Võ Tôn Cảnh, còn leo lên vị trí đội trưởng đội chấp pháp Ngoại môn, cũng coi như phận tôn quý.
Thế nhưng, một bước sai, mất tất cả, chớp mắt biến thành phàm tu vi, khó tránh khỏi khiến thở dài.
Đặc biệt là Sở Vân Phàm, cảm nhận càng sâu sắc.
Chính ngày hôm nay, khi đối mặt với Dương Bất Hối và Vương Võ Chi, y vẫn bất lực, chỉ thể mặc thao túng.
Thế nhưng giờ đây, vài canh giờ trôi qua, Dương Bất Hối và Vương Võ Chi, mặt Chử Minh Uy, cũng như lũ kiến hôi, sống c.h.ế.t mặc định đoạt, ngay cả một chút đường phản kháng cũng .
“Tất cả, đều là vì thực lực!”
Trong lòng Sở Vân Phàm đột nhiên hiện lên câu .
Và khi Vương Võ Chi cùng hai đội chấp pháp đưa khỏi đại điện, chuyện ngày hôm nay cũng chính thức khép .
Mọi lũ lượt rời khỏi Chấp Pháp Đường đại điện.
Có thể thấy, thần sắc mỗi đều nghiêm nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-co-mot-dao-lu-la-nu-de/chuong-57-nguoi-chien-thang-cuoi-cung.html.]
Chắc hẳn từ hôm nay trở , những chấp sự và thành viên đội chấp pháp Ngoại môn , sẽ dám dễ dàng mạo hiểm.
Mà Sở Vân Phàm, thì vẫn ở Chấp Pháp Đường đại điện, hề dậy.
Cho đến khi những còn rời khỏi đại điện, Sở Vân Phàm mới lên phía đại điện, cúi hành lễ.
“Đệ tử Sở Vân Phàm, đa tạ Chử Đường chủ và các vị Trưởng lão chấp pháp công minh, trả công bằng cho tử!”
Lời dứt, Sở Vân Phàm liền thấy giọng lạnh lùng của Chử Minh Uy vang lên bên tai.
“Bổn Đường chủ chỉ là việc theo quy củ.
Ngươi tạ ơn, thì hãy tạ ơn Ngũ Trưởng lão và Thất Trưởng lão !”
Nói xong câu , Chử Minh Uy hình thoắt cái, đột nhiên biến mất trong đại điện.
Mà Sở Vân Phàm câu của Chử Minh Uy, thì chút hiểu.
“Giọng điệu của Chử Đường chủ , vẻ mấy vui vẻ a!”
lúc , bóng dáng của ít Trưởng lão Ngoại môn cũng lượt biến mất khỏi đại điện, cuối cùng chỉ còn Ngũ Trưởng lão Trương Nhược Ngu, cùng với Thất Trưởng lão Tôn Vật Lễ hai .
“Ha ha ha! Ngươi tiểu tử , vận khí tồi a, khéo gặp và Ngũ Trưởng lão xem Đại Tỷ Thí Tân Nhân.
Bằng , ngươi tiểu tử hôm nay c.h.ế.t như thế nào cũng !”
Nghe , Sở Vân Phàm lập tức hướng Thất Trưởng lão và Ngũ Trưởng lão hành lễ nữa.
“Đệ tử đa tạ hai vị Trưởng lão ân cứu mạng, ngày nhất định sẽ xông pha dầu sôi lửa bỏng, để báo đáp ơn cứu giúp của hai vị Trưởng lão hôm nay!”
Lời dứt, liền thấy giọng của Thất Trưởng lão vang lên.
Mèo con Kute
“Chúng cần ngươi xông pha dầu sôi lửa bỏng, chỉ cần ngươi thể phụ kỳ vọng của và Ngũ Trưởng lão, sớm ngày trưởng thành, góp phần xây dựng sự hưng thịnh của Thanh Vân Kiếm Tông là đủ !”
Nghe , Sở Vân Phàm lập tức trả lời:
“Đệ tử là của Thanh Vân Kiếm Tông, tự nhiên sẽ góp sức vì sự phát triển của tông môn!”
“Ha ha ha! Hôm nay nếu và Ngũ Trưởng lão ở đây, e rằng ngươi sẽ như .
Trong lòng ngươi nhất định sẽ nghĩ, một tông môn cấu kết với , tối tăm bẩn thỉu như Kiếm Tông, gì đáng để ngươi dốc sức!”
Thất Trưởng lão , chằm chằm Sở Vân Phàm, mặt mang theo nụ trêu chọc.
Mà Sở Vân Phàm câu , nhất thời nghẹn lời.
Tuy đó trong lòng y quả thật nghĩ như , nhưng ngờ Thất Trưởng lão thẳng thừng , điều quả thực là hổ đến cực điểm.
Và đúng lúc Sở Vân Phàm trả lời thế nào, Ngũ Trưởng lão lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngùng của y.
“Cho nên, ngươi cần cảm ơn và Thất Trưởng lão.
Chúng xuất hiện ở đây, vì giúp ngươi, mà là vì duy trì quy tắc của tông môn, vì giữ lòng tin của tất cả tử!”
Nghe lời của Ngũ Trưởng lão, Sở Vân Phàm suy tư gật đầu, đó trả lời:
“Thanh Vân Kiếm Tông chính là bởi vì Ngũ Trưởng lão và Thất Trưởng lão hai vị như ngài, mới thể vĩnh viễn duy trì chính nghĩa, phát huy kiếm đạo quang đại!”
Nghe câu gần như nịnh hót của Sở Vân Phàm, Thất Trưởng lão nhất thời phá lên ha hả.
“Ngươi tiểu tử , hóa miệng cũng ngọt như a, còn tưởng ngươi chỉ g.i.ế.c thôi chứ!”
Thất Trưởng lão câu , Sở Vân Phàm nhất thời ngây tại chỗ, vẻ mặt nghi hoặc chằm chằm Thất Trưởng lão.
“G.i.ế.c , khi nào g.i.ế.c ? Thất Trưởng lão nãy còn , Vương Tiểu Sơn c.h.ế.t trong tay chính ?”
Thấy phản ứng của Sở Vân Phàm, Thất Trưởng lão nhất thời càng lớn hơn.
“Vương Tiểu Sơn, Vương Đại Lực, Vương Tiểu Nhị và Lý Tứ, kỳ thực đều là ngươi g.i.ế.c.
Tu luyện đến Võ Vương Cảnh, nào mà nhân trung long phượng, chuyện rõ ràng như , liếc mắt một cái là thể !”
Vừa , ảnh của Thất Trưởng lão đột nhiên xuất hiện bên cạnh Sở Vân Phàm.
Mà những lời mà , càng khiến Sở Vân Phàm khỏi rùng trong lòng.