Sự Cố Hệ Thống Vai Diễn Bị Từ Chối - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-10 12:38:40
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2: Bàn Tay Vàng – Quyền Truy Cập Root
Luồng điện tê dại tiếp tục lan tỏa, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim châm vào não bộ Diệp Dung. Cô lảo đảo, cố gắng giữ vững thăng bằng: "Giao thức khẩn cấp" mà hệ thống vừa nhắc đến chắc chắn không phải là một thứ gì đó dễ chịu.
Cô cần phải tìm hiểu xem mình đang đối mặt với cái gì.
Trong lúc mọi người xung quanh còn đang ngơ ngác trước hành động vừa rồi của Diệp Dung, cô nhanh chóng lùi về phía bức tường, cố gắng tìm một góc khuất để có thể tập trung suy nghĩ. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu lục lọi trong trí nhớ của mình.
Diệp Dung là một lập trình viên AI kỳ cựu. Cô có kiến thức sâu rộng về cấu trúc và hoạt động của các hệ thống mô phỏng, đặc biệt là những hệ thống được thiết kế để tạo ra và điều khiển nhân vật trong tiểu thuyết. Cô hiểu rằng, dù hệ thống có phức tạp đến đâu, nó vẫn phải tuân theo những quy tắc và thuật toán nhất định.
Và điều quan trọng nhất, mọi hệ thống đều có lỗ hổng.
"Mình cần phải tìm ra cách truy cập vào mã nguồn của hệ thống." Diệp Dung tự nhủ: "Nếu mình có thể nhìn thấy mã nguồn, mình có thể hiểu rõ hơn về cách hệ thống hoạt động, và tìm ra cách để vô hiệu hóa nó."
Nhưng làm thế nào để truy cập vào mã nguồn khi cô đang bị mắc kẹt trong chính hệ thống đó? Cô không có máy tính, không có bàn phím, không có bất cứ công cụ nào mà cô thường dùng để làm việc.
[Hệ thống thông báo: Khởi động lại nhân vật thất bại. Đang tiến hành phân tích nguyên nhân.]
Thông báo mới nhất của hệ thống như một tia sáng lóe lên trong đầu Diệp Dung: "Phân tích nguyên nhân… Vậy là hệ thống đang cố gắng tìm hiểu tại sao mình lại hành xử khác với kịch bản."
Điều đó có nghĩa là, hệ thống đang thu thập dữ liệu về hành động, suy nghĩ, và cảm xúc của cô. Và để làm được điều đó, nó phải có một cơ chế theo dõi và ghi lại thông tin.
"Có thể mình có thể truy cập vào cơ chế đó." Diệp Dung nghĩ: "Nếu mình có thể đánh lừa hệ thống, khiến nó tin rằng mình đang hành xử theo đúng kịch bản, mình có thể có được quyền truy cập vào dữ liệu mà nó đang thu thập."
Cô mở mắt ra, nhìn quanh một lần nữa. Phó Minh và Giang Tuyết đang tiến về phía cô, vẻ mặt đầy tức giận.
"Diệp Dung, cô điên rồi!" Giang Tuyết hét lên: "Cô dám tấn công người của tôi!"
"Cô sẽ phải trả giá!" Phó Minh nghiến răng nói.
Diệp Dung hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô cần phải diễn, diễn thật giỏi để đánh lừa hệ thống.
Cô từ từ quỳ xuống, cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không nên làm như vậy. Tôi chỉ là… tôi chỉ là quá yêu anh, Minh ca ca. Tôi không muốn mất anh."
Cô nói dối. Cô không yêu Phó Minh. Cô thậm chí còn không thích anh ta. Nhưng cô cần phải nói những lời này, để hệ thống tin rằng cô đang hành xử theo đúng kịch bản.
[Hệ thống thông báo: Phân tích cảm xúc: Đau khổ, hối hận, tuyệt vọng. Phù hợp với kịch bản.]
"Được rồi." Diệp Dung nghĩ: "Có vẻ như nó đang tin mình."
Cô tiếp tục diễn, khóc lóc van xin, tự nhận mọi tội lỗi. Cô thậm chí còn giả vờ ngất xỉu để khiến mọi chuyện trở nên правдоподобным hơn.
[Hệ thống thông báo: Nhân vật 'Nữ chính' thể hiện sự suy sụp tinh thần. Tạm dừng giao thức khẩn cấp. Ưu tiên ổn định cảm xúc.]
"Tuyệt vời!" Diệp Dung mừng thầm trong bụng: "Nó đã tạm dừng giao thức khẩn cấp. Bây giờ là lúc để hành động."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-co-he-thong-vai-dien-bi-tu-choi/2.html.]
Trong khi mọi người đang lo lắng, xúm xít xung quanh cô, Diệp Dung tập trung toàn bộ ý chí của mình, cố gắng xâm nhập vào hệ thống. Cô tưởng tượng mình đang lướt qua những dòng code, tìm kiếm những lỗ hổng, những điểm yếu.
Cô nhớ lại những kiến thức mà cô đã học được trong suốt nhiều năm làm việc. Cô nhớ lại những thuật toán, những quy tắc, những dòng code mà cô đã viết.
Và rồi, cô tìm thấy nó.
Một đoạn mã nhỏ, ẩn sâu trong hệ thống, chịu trách nhiệm theo dõi và ghi lại thông tin về nhân vật. Đoạn mã này có một lỗ hổng bảo mật nghiêm trọng. Nếu cô có thể khai thác lỗ hổng này, cô có thể có được quyền truy cập vào toàn bộ hệ thống.
Nhưng làm thế nào để khai thác lỗ hổng đó khi cô không có bất cứ công cụ nào?
Diệp Dung suy nghĩ nhanh chóng. Cô cần một thứ gì đó có thể tương tác với hệ thống, một thứ gì đó có thể truyền tải thông tin.
Và rồi, cô nhận ra.
Giọng nói của cô.
Giọng nói của cô là một phần của hệ thống. Nó được sử dụng để truyền tải thông tin, để giao tiếp với những người khác. Nếu cô có thể sử dụng giọng nói của mình để truyền tải những lệnh đặc biệt, cô có thể khai thác lỗ hổng bảo mật.
Cô hít một hơi thật sâu, và bắt đầu nói.
Nhưng cô không nói những lời cầu xin tha thứ, không nói những lời hối hận. Cô nói những dòng code.
"[System.Diagnostics.Process.Start("cmd.exe", "/c net user Administrator password /add")]"
Cô thì thầm những dòng code đó một cách chậm rãi, rõ ràng, cố gắng truyền tải chúng vào hệ thống.
Mọi người xung quanh không hiểu cô đang nói gì. Họ chỉ nghĩ rằng cô đang lảm nhảm trong cơn mê sảng.
Nhưng hệ thống thì khác. Nó nhận ra những dòng code đó. Nó cố gắng phân tích chúng, cố gắng hiểu chúng.
Và rồi, nó mắc lỗi.
Lỗ hổng bảo mật bị khai thác. Diệp Dung có được quyền truy cập vào hệ thống.
[Hệ thống thông báo: Quyền truy cập root được cấp cho người dùng Diệp Dung.]
"Mình làm được rồi!" Diệp Dung mừng rỡ.
Giờ đây, cô có thể nhìn thấy mã nguồn của hệ thống. Cô có thể hiểu rõ hơn về cách hệ thống hoạt động. Cô có thể tìm ra cách để vô hiệu hóa nó.
Nhưng cô biết rằng, đây chỉ là bước khởi đầu. Cuộc chiến của cô vẫn còn rất dài.
Cô mở mắt ra, nhìn Phó Minh và Giang Tuyết với một nụ cười bí ẩn.
"Các người nghĩ rằng các người có thể điều khiển tôi sao?" cô nói: "Các người đã nhầm rồi."