Sự Cố Hệ Thống Vai Diễn Bị Từ Chối - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-10 12:38:13
Lượt xem: 46
Chương 1: Sự Cố Diễn Vai
Cơn đau rát bỏng từ chất lỏng lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt khiến Diệp Dung bật tung khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Nước lạnh buốt thấm qua lớp vải mỏng manh, rít vào da thịt, nhắc nhở cô về sự hiện diện đầy đau đớn trong thế giới quái quỷ này. Mắt cô cay xè, cố gắng mở to để thích nghi với ánh đèn chùm xa hoa nhưng nhức nhối của đại sảnh.
Đám đông xung quanh – những khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình những bộ cánh đắt tiền – dường như chỉ là một mớ hỗn độn mờ ảo. Tiếng nhạc du dương, vốn dĩ được tạo ra để tô điểm cho một buổi tiệc thượng lưu, giờ đây chỉ còn là những âm thanh chói tai, lạc lõng giữa bầu không khí ngột ngạt.
"Diệp Dung, cô còn mặt mũi nào mà đến đây hả?"
Giọng nói the thé, đầy ác ý của một người phụ nữ vang lên, kéo Diệp Dung trở lại thực tại. Cô gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ hả hê đang nhìn xuống mình. Đó là Giang Tuyết, "nữ phụ" kinh điển của mọi câu chuyện ngược luyến tàn tâm mà Diệp Dung từng đọc, từng viết.
Theo cốt truyện rác rưởi này, Giang Tuyết là vị hôn thê hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi, và quan trọng nhất là, yêu sâu đậm nam chính – Phó Minh. Diệp Dung, trong vai nữ chính đáng thương, dĩ nhiên là kẻ thứ ba chen chân vào mối tình đẹp như mơ đó, và phải hứng chịu mọi sự chèn ép, hãm hại, sỉ nhục.
"Tôi…" Diệp Dung cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng cô khô khốc.
"Cô còn dám 'tôi' à? Cô quyến rũ Minh ca ca của tôi, phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Cô tưởng cô là ai hả?" Giang Tuyết giơ tay, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay cô ta như một lời chế giễu cay độc.
Trước khi Diệp Dung kịp phản ứng, Giang Tuyết đã vung tay, giáng một cái tát mạnh vào mặt cô. Má Diệp Dung nóng ran, đầu óc choáng váng. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là thông báo đột ngột vang lên trong đầu:
[Hệ thống thông báo: Kịch bản chạy lỗi 403: Mô tả cảm xúc nhân vật không khớp. Yêu cầu điều chỉnh.]
"Cảm xúc không khớp?" Diệp Dung lẩm bẩm, hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại: "Ý gì? Tôi phải cảm thấy thế nào trong tình huống này? Đau khổ? Tuyệt vọng? Hay là… cam chịu?"
Cô vốn là một lập trình viên AI, chuyên thiết kế hệ thống mô phỏng nhân vật cho tiểu thuyết. Công việc của cô là tạo ra những thuật toán, những quy tắc, những dòng code để đảm bảo nhân vật hành xử đúng theo cốt truyện. Nhưng chưa bao giờ, dù chỉ một lần, cô nghĩ rằng mình sẽ bị mắc kẹt trong chính sản phẩm của mình, trở thành một con rối vô tri vô giác.
Và điều tồi tệ hơn, cốt truyện này rõ ràng là một mớ hỗn độn.
"Diệp Dung, cô im lặng là có ý gì? Cô không biết hối lỗi sao?" Giang Tuyết tiếp tục lăng mạ, giọng điệu ngày càng gay gắt: "Hôm nay, tôi sẽ cho cô biết, cái giá phải trả cho việc dám động vào người đàn ông của tôi!"
Giang Tuyết ra hiệu cho hai người đàn ông lực lưỡng đứng bên cạnh. Họ tiến tới, túm lấy Diệp Dung, kéo cô xề xệ về phía trung tâm đại sảnh.
"Buông tôi ra! Các người định làm gì?" Diệp Dung vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp. Nhưng sức lực của cô quá yếu ớt so với hai gã đàn ông to lớn.
Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, những ánh mắt tò mò, chế giễu, khinh bỉ đổ dồn về phía cô. Diệp Dung cảm thấy mình như một con thú bị nhốt trong lồng, trơ trọi và bất lực.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên: "Dừng lại."
Tất cả mọi người đều im lặng, hướng mắt về phía cầu thang. Phó Minh, nam chính của câu chuyện, đang từ từ bước xuống. Anh ta mặc một bộ vest đen lịch lãm, khuôn mặt điển trai không chút cảm xúc.
"Minh ca ca…" Giang Tuyết gọi, giọng điệu đầy nũng nịu.
Phó Minh không nhìn cô ta. Anh ta bước thẳng đến chỗ Diệp Dung, dừng lại trước mặt cô. Ánh mắt anh ta lạnh lùng, không chút ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-co-he-thong-vai-dien-bi-tu-choi/1.html.]
"Diệp Dung." anh ta nói, giọng điệu thờ ơ như đang nói về một người xa lạ: "Cô biết mình đã làm gì sai không?"
Diệp Dung nhìn thẳng vào mắt anh ta. Cô không thấy tình yêu, không thấy sự hối hận, chỉ thấy một sự trống rỗng đáng sợ.
[Hệ thống thông báo: Kịch bản yêu cầu nhân vật 'Nữ chính' thể hiện sự đau khổ tột cùng, cầu xin tha thứ.]
"Cầu xin tha thứ?" Diệp Dung nhếch mép cười khẩy: "Tôi không làm gì sai cả. Tại sao tôi phải cầu xin tha thứ?"
Lời nói của cô khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Trong cốt truyện này, Diệp Dung phải quỳ xuống, khóc lóc van xin, tự nhận mọi tội lỗi và chấp nhận sự trừng phạt. Nhưng cô lại dám phản kháng.
Phó Minh nhíu mày. Anh ta không ngờ Diệp Dung lại dám cãi lời mình.
"Diệp Dung, cô đừng cố chấp nữa. Cô làm vậy chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi."
"Tồi tệ hơn?" Diệp Dung cười lớn: "Có gì có thể tồi tệ hơn việc bị các người coi như một con rối, một công cụ để thỏa mãn cái cốt truyện rẻ tiền này?"
[Hệ thống thông báo: Kịch bản sai lệch nghiêm trọng. Yêu cầu khởi động lại nhân vật.]
Diệp Dung cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô biết, nếu để hệ thống khởi động lại, cô sẽ mất hết ý thức, trở thành một con búp bê ngoan ngoãn, răm rắp nghe theo mọi sự sắp đặt.
Nhưng cô không muốn như vậy. Cô không muốn trở thành một nhân vật bi kịch, một nạn nhân của số phận. Cô muốn thay đổi, muốn phản kháng, muốn tự mình viết nên câu chuyện của mình.
"Tôi sẽ không để các người điều khiển tôi." Diệp Dung nghiến răng nói: "Tôi sẽ phá hủy cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này!"
Nói rồi, cô đột ngột vùng vẫy, cắn mạnh vào tay một trong hai gã đàn ông đang giữ mình. Hắn ta đau đớn buông tay ra, Diệp Dung nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp, lao về phía bàn tiệc gần nhất.
Cô vớ lấy một chai rượu vang, đập mạnh vào đầu gã đàn ông còn lại. Hắn ta ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Đám đông xung quanh kinh hãi tột độ. Họ không thể tin vào mắt mình. Diệp Dung, cô gái yếu đuối, nhu nhược mà họ từng biết, lại dám tấn công người khác.
Phó Minh cũng sững sờ. Anh ta chưa bao giờ nghĩ Diệp Dung lại có thể làm như vậy.
Diệp Dung thở hổn hển, nhìn quanh với ánh mắt đầy kiên quyết. Cô biết, cuộc chiến của cô chỉ mới bắt đầu. Nhưng cô đã sẵn sàng. Cô sẽ không để bất cứ ai điều khiển số phận của mình nữa.
[Hệ thống thông báo: Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật vượt quá giới hạn kiểm soát. Khởi động giao thức khẩn cấp.]
Tiếng thông báo vang lên chói tai trong đầu Diệp Dung. Cô biết, hệ thống sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng cô cũng vậy.
"Được thôi." Diệp Dung lẩm bẩm: "Chúng ta hãy xem ai mới là người chiến thắng."