Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:29:22
Lượt xem: 34

“Ta nghĩ cuối cùng cũng sẽ có một ngày Bắc Tân Cương sẽ phồn thịnh giống như kinh thành.”

 

“Đúng, nhất định sẽ là như vậy." Ta hít một hơi mới trịnh trọng phát ra âm thanh từ trong cổ họng.

 

Hắn cười cười, đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Nàng có đi cùng ta không?”

 

“Đương nhiên.”

 

Ở lại một lúc, thấy mặt trời sắp xuống núi, ta lôi kéo Nhiếp Hàn Sơn đến một nông gia gần đó ăn cơm, chúng ta đi dạo trên bờ ruộng, cười cười nói nói với nhau.

 

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng la hét chửi rủa, cùng với tiếng roi quất vào không khí.

 

Người thiếu niên mặc áo gấm cưỡi ngựa cao lớn, mười mấy hạ nhân đi theo dáng vẻ hung thần ác sát đang vây quanh mấy lão nông.

 

“Ra khỏi đây! Cút ngay cho ta!”

 

Lão nông quỳ gối trên mặt đất, dập đầu van xin thương xót: “Đại nhân, van cầu các ngươi, đám lúa này một thời gian nữa sẽ chín, đừng phá.”

 

“Phi... Lão tử cho ngươi mặt mũi ngươi lại không muốn mặt mũi, mau tránh ra cho ta, đừng làm các thiếu gia mất hứng, các ngươi không gánh nổi tội đâu.”

 

Khi ta và Nhiếp Hàn Sơn bước nhanh đến gần, đã nhìn thấy một cây roi quất vào người lão nông khiến ông ấy ngã xuống đất, rên rỉ.

 

Nhiếp Hàn Sơn nhướng mày, bước về phía trước, trước khi ngọn roi tiếp theo đánh tới, hắn đã giơ tay lên nắm lấy cây roi, dùng lực kéo mạnh giật lấy, quất thẳng về phía người cưỡi ngựa.

 

Người hầu loạng choạng mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.

 

Người còn chưa ngẩng đầu, hắn ta đã cất cao giọng mắng.

 

“Đúng là không muốn sống nữa rồi, có biết chúng ta là ai không? Tên khốn kiếp từ đâu...” 

 

Hắn ta còn chưa nói xong, vừa ngẩng đầu lên, giây tiếp theo đã bị một cước đạp xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-47.html.]

“Là bản vương đánh, cứ tìm tới bản vương.”

 

Thiếu gia vừa mới ngồi trên ngựa sắc mặt đã tái nhợt, vội vàng chịu đựng đau đớn lăn xuống ngựa, một đám người quỳ rạp xuống đất.

 

“Trấn...Bắc Vương…”

 

“Nhi tử Đại Lý Tự thiếu khanh, Hạ Viên Sơn bái kiến... Trấn Bắc vương. Không biết Trấn Bắc vương cũng ở đây…”

 

Tôi đặt cái giỏ trên tay xuống, đỡ lấy lão nông vẫn đang quỳ trên mặt đất đứng dậy.

 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Lão nông nhìn xung quanh, vẻ mặt có chút do dự.

 

“Đừng sợ, cứ nói thật là được. Trấn Bắc vương ở đây, sẽ chủ trì công đạo cho các người.”

 

Những lời này vừa nói ra, lão nông có vẻ đã yên tâm, bắt đầu khóc lóc, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

 

Chuyện này nói ra cũng chẳng có gì phức tạp, cũng không mới mẻ, chẳng qua là mấy tử đệ quyền quý kiêu ngạo bá đạo, đáng tiếc hôm nay bọn họ đụng phải Nhiếp Hàn Sơn.

 

Bách tính ở Bắc Tân Cương có thể vì một miếng ăn mà liều mạng, nhưng ở đây chỉ vì một vụ cá cược, có thể tùy ý lãng phí công cụ.

 

Bằng mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Nhiếp Hàn Sơn tối sầm, cười lạnh hai tiếng, tiện tay ném cây roi trong tay xuống đất, không thèm nhìn bọn họ thêm một giây nào nữa, cất giọng lạnh lùng.

 

“Cút.”

 

Mấy tên công tử ngước mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Nhiếp Hàn Sơn, trong lòng run lên, vội vàng bỏ chạy.

 

Ta nhìn về phía hắn, chỉ vào bóng lưng đám người đó: “Chỉ vậy thôi sao?”

 

“Đương nhiên là không. Phụ thân có tội không dạy nổi nhi tử, cũng nên có người giáo huấn.” Hắn lạnh nhạt nói, sau đó quay người lại, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng trấn án lão nông đang bị dọa sợ: “Yên tâm đi, việc này bản vương nhất định sẽ cho các ngươi một công đạo.”

 

Ta không rõ hắn dự định làm gì, chỉ cảm thấy trong kinh thành sợ là có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Loading...