SERIES NỮ CHƯỞNG MÔN MAO SƠN - Nữ Chưởng Môn Mao Sơn 4: Liễu Bạch Tiên - Chap 1
Cập nhật lúc: 2025-08-11 07:08:26
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cướp giữa ban ngày ngoài đường. Mà trớ trêu , tối hôm đó, tên cướp chui phòng livestream của .
Trạm Én Đêm
Hắn lóc van xin cứu mạng, rằng trong nhà thứ gì đó… bẩn thỉu.
Hắn , tiền mà cướp ban sáng - thật là tiền thưởng cho hành động nghĩa hiệp của .
Mà loại tiền … ai cũng thể đụng !
1.
tên là Lý Tương Liễu, truyền nhân đời thứ 432 của phái Mao Sơn.
Sau khi sư phụ gặp chuyện ở nước ngoài, kế vị trở thành tân nhiệm Chưởng môn, công việc hằng ngày của là livestream xem bói.
Thế nhưng hôm nay, cướp giữa ban ngày.
Giữa trưa nắng chang chang, hai tên một mập, một ốm, phóng xe máy tới, hét đúng một câu: “Đưa đây, mau!”
Số tiền ba ngàn tệ tiền thưởng " việc " mà mới nhận từ Đồn công an liền giật mất.
Mọi chuyện xảy quá nhanh, còn kịp phản ứng thì chiếc xe máy nghênh ngang phóng , còn giơ tay ký hiệu “Yeah” như mỉa mai .
Tâm trạng lúc đó của , còn tệ hơn cái sư phụ xuất ngoại mà chỉ để cho ba trăm tệ.
mà, điều khiến thể ngờ là - ngay trong buổi livestream tối hôm đó…
Hai tên cướp mò phòng livestream của !
Chúng tặng quà, gửi yêu cầu kết nối.
hí hửng chấp nhận, mở thì thấy ngay hai gương mặt quen thể nào quen hơn.
Nụ của đông cứng mặt, mà chúng thì nhận . Còn đang xúc động rưng rưng nước mắt, “Chủ phòng ơi, tạ ơn trời đất! Cuối cùng cũng kiếm ít tiền !”
“ cầu xin chị đến nhà một chuyến, nhà thứ gì đó sạch sẽ! Chỉ cần chị chịu trừ khử nó, bao nhiêu tiền cũng trả!”
nghiến răng, răng cắn đến mức rắc rắc vang lên: “Tạ ơn trời đất á? Anh cho , đang ở ?”
Tam Béo mừng rỡ hét lên: “ ở thôn Giang Gia, thành phố Ngọc Giang!”
“Tốt. Anh yên đó cho . đến ngay!”
lập tức dắt theo trợ lý Tiểu Bạch và mãnh khuyển Vượng Tài, trong đêm đen leo lên chuyến xe khách tới thẳng Ngọc Giang!
2.
Tiểu Bạch là một bán Quỷ vương (Điền Viên lúc ), nhét thẳng túi áo.
Vượng Tài là con trai duy nhất của một con Hổ yêu ngàn năm, thì nhét nó … va-li kéo.
Dọc đường tiện tay vớ thêm hai cục gạch tay, leo lên chuyến xe khách đêm Ngọc Giang.
Vì là chuyến đêm nên xe khá vắng, vài ba hành khách rải rác, ai nấy đều im lặng, ai trò chuyện, cả xe chìm trong yên tĩnh.
vốn định tranh thủ chợp mắt một chút, lấy sức đối phó với thứ “dơ bẩn” mà hai tên cướp nhắc đến. Ai ngờ xe chạy bao xa, đột nhiên tiếng hét đầy hoảng loạn vang lên: "Trong thôn chuyện ! Không , chúng thể đến Ngọc Giang nữa, tụi nhỏ, mau xuống xe!"
"Tài xế! Mở cửa! Cho xuống!!"
Tiếng náo loạn bất ngờ đánh bay cơn buồn ngủ của .
Tài xế đầu , mặt đầy khó chịu: "Xe là xe chạy thẳng, giữa đường dừng ! Lúc mua vé ai cho ?"
Người đòi xuống là một ông chú, càng luống cuống, cả run lên bần bật: "Không ! xuống! Nếu dừng, đập vỡ kính bây giờ!" Vừa , ông chú giơ bình giữ nhiệt lên bộ ném.
Hành khách xe đều hoảng hốt, kịp hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy .
tài xế cũng chẳng dạng dễ bắt nạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-nu-chuong-mon-mao-son/nu-chuong-mon-mao-son-4-lieu-bach-tien-chap-1.html.]
Rầm một cái, đạp phanh dừng xe, rút từ lưng ghế một cây gậy sắt, bước thẳng về phía ông chú.
"Đập thử xem nào!" Cây gậy dí thẳng mặt, đứa trẻ cùng ông chú òa thét lên.
bên chỉ day trán: "Dạo ai cũng nóng tính …"
Bên cạnh một đầu đinh hiệu bảo đừng xen , khẽ : "Mấy ngày nay ở một thôn làng thuộc Ngọc Giang mấy chế* , m á u đều hút sạch. Vừa thêm một chế* nữa. Chắc ông chú là trong thôn đó…"
"Ra là …" gật đầu, cùng im lặng quan sát tiếp.
Ông chú lúc bắt đầu lắp bắp. Ông dẫn theo cả vợ và con, tay xách nách mang đủ thứ đồ, nhưng rõ ràng mất hết khí thế, chỉ còn cách cố nài nỉ giải thích: "Anh trong thôn xảy chuyện gì , thể đến Ngọc Giang … cứ để chúng xuống … mạng quan trọng mà!"
Tài xế phì một tiếng khinh miệt: "Chế* mấy thôi mà? Cảnh sát còn cử cả Đội Đặc nhiệm đến , sợ cái gì? Xe lúc lên là mười ba , đến nơi mà thiếu ba, còn báo cáo với đám sếp nữa đó, phiền phức cỡ nào ?"
Mặt ông chú đầy do dự, vợ ông kéo nhẹ tay áo chồng.
Tài xế : "Lắm lời nữa thì cùng lắm cho mấy xuống ở trạm nghỉ, còn ầm ĩ nữa thì đừng trách !" Anh vung cây gậy dọa thêm một , mấy hành khách liên quan cũng lên tiếng hùa theo tài xế.
Ông chú thở dài một tiếng thật nặng nề, cuối cùng vẫn ngậm ngùi trở ghế.
Tài xế khịt mũi một cái, đắc ý cabin, khởi động xe.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trong màn đêm.
tò mò lách qua chỗ bên cạnh ông chú, hỏi nhỏ: "Chú , rốt cuộc thôn Giang Gia xảy chuyện gì ?"
cũng đang định đến Giang Gia thôn mà, giờ chuyện… chẳng lẽ là hai tên cướp tiền , chế* ?
Ông chú lúc đó đang dỗ con, hỏi thì lắc đầu lia lịa: "Dạo mấy chế* thôi, đừng hỏi nữa."
Rõ ràng ông cố tình giấu giếm. Lúc đầu đinh cũng ghé đầu , tò mò hỏi: "Có là… cái gọi là 'Liễu Bạch Tiên' ?"
Ông chú rùng một cái, phản ứng rõ rệt.
Mắt sáng lên: "Ồ? Có chuyện đây, kỹ thử coi!"
Anh đầu đinh : "Cũng chuyện gì cấm kỵ … Chú ơi, cháu đoán chú là thôn Giang Gia đúng ? Hay chú kể , chú nhiều hơn tụi cháu mà."
Các hành khách khác cũng bắt đầu , ánh mắt đầy hiếu kỳ, tò mò vì ông chú sợ về đến .
ông chú càng lộ vẻ phòng . Ông siết chặt áo khoác, mặt , nhắm mắt , môi mím chặt chịu gì thêm.
Vợ ông chú thì gượng, : "Xin mấy , nhà em tiện chuyện ạ."
chẳng để bụng, chỉ sang đầu đinh.
Anh ông chú một cái, thì thầm: " cũng chỉ già kể thôi… ở Ngọc Giang ba dòng họ lớn: Giang, Bạch và Liễu. Trong đó họ Bạch và họ Liễu là những gọi là 'Liễu Bạch Tiên', tuyệt đối thể chọc . mà… cũng bảo, cái gọi là 'Liễu Bạch Tiên', thật … là yêu quái!"
trợn tròn mắt: “Yêu quái!”
“ !” Anh đầu đinh hăng hái hẳn lên.
“Cô dân gian gọi Ngũ Đại Tiên ? Nhà họ Bạch và nhà họ Liễu chính là hai trong đó. Một là nhà họ Bạch - nhím hóa tinh, một là nhà họ Liễu – rắn thành yêu. Cô xem, dọa chứ!”
đập tay lên n.g.ự.c liên tục: “Dọa chế* !”
Anh đầu đinh đắc ý, hỏi: “Thế thôn Giang Gia ở ?”
Anh đầu đinh ngớ : “Hình như… chính là cái thôn xảy chuyện . Cô… cô định tới đó đấy chứ?”
gật đầu lia lịa: “Sao? Không dám ?”
Anh đầu đinh trừng mắt: “Sao dám!”
Anh đang định ba hoa mấy câu hùng hồn, khoát tay hiệu khỏi cần nữa.
đầu tài xế, khẽ : “Trên đời vốn chẳng chuyện gì, chỉ tại kẻ hèn tự sợ thôi.”
“Anh trai , , cũng .”