sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 88: Chỗ nào cũng đau
Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:50:19
Lượt xem: 8
Sở Minh Khê quay đầu nhìn Phó Trần, khẽ cười: "Làm sao bây giờ? Tôi có thể làm sao? Hay là anh trả tiền đầy đủ, tôi giúp anh chăm sóc Tống Tuyết ở cữ nhé!"
Sở Minh Khê nhớ rất rõ, Phó Trần đã từng nói, giữa hai người bọn họ, cô không có quyền bình đẳng để bàn chuyện.
Nếu đã vậy, anh hỏi dự định của tôi, chẳng phải là thừa thãi sao?
Hơn nữa hôm nay, ông nội đã ra mặt thị uy, còn lấy tiền đồ của Phó Lâm ra để ép chuyện của hai người, ông cụ cũng thật là mất công.
Nếu tôi còn làm ầm ĩ, đúng là không biết điều.
Vậy nên, tôi còn có thể làm gì?
Thấy Sở Minh Khê dửng dưng như vậy, Phó Trần tức đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau.
Cô luôn có một loại bản lĩnh kỳ lạ, luôn có thể chạm vào điểm mấu chốt của anh, luôn có thể khiến anh tức giận.
Chắc chắn cô không biết, những lần anh nổi nóng, những lời anh nói với người khác trong đời, đều không nhiều bằng hai tháng nay anh ở cùng với cô.
Rõ ràng không muốn bị cô tác động đến cảm xúc, nhưng cứ hết lần này đến lần khác lại bực mình vì cô.
Lạnh lùng liếc Sở Minh Khê, Phó Trần chế giễu nói: "Sở Minh Khê, Phó Trần tôi cưới được cô, đúng là tổ tiên tám đời tích đức."
Sở Minh Khê vẫn thờ ơ, hờ hững liếc anh: "Anh quá khen."
"..." Phó Trần.
Vừa rồi còn không thấy vết thương đau.
Giờ thì Phó Trần cảm thấy chỗ nào cũng đau.
Sau đó, Sở Minh Khê muốn đưa Phó Trần đến bệnh viện, nhưng anh lạnh lùng từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-88-cho-nao-cung-dau.html.]
Sở Minh Khê không làm gì được anh, bèn lái xe về nhà.
Về đến nhà, thấy Phó Trần cả người đầy thương tích, người giúp việc đều hoảng sợ, cuống cuồng cả lên, lúc thì hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, lúc lại nói muốn gọi bác sĩ.
Phó Trần bị ồn đến nhức đầu, liền bảo Sở Minh Khê mang hộp thuốc lên lầu, còn mình thì lên trước.
Nhìn vẻ lạnh lùng cao ngạo của Phó Trần, Sở Minh Khê khinh bỉ liếc xéo bóng lưng anh, nhưng cuối cùng vẫn mang hộp thuốc lên lầu.
"Giúp tôi tắm."
Sở Minh Khê vừa bước vào phòng, Phó Trần đã bất ngờ lên tiếng.
Sở Minh Khê nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.
tuanh1
Tuy nhiên, khi chạm phải ánh mắt của Phó Trần, Sở Minh Khê lập tức lấy lại bình tĩnh, thăm dò hỏi: "Anh chắc chắn muốn tắm?"
Phó Trần không để ý đến cô, trực tiếp cởi bỏ bộ quần áo rách rưới trên người, rồi thản nhiên ném vào sọt quần áo.
Sở Minh Khê hiểu ra, anh nhất quyết muốn tắm.
Liếm môi, Sở Minh Khê hơi đỏ mặt.
Cô nói: "Hay là tôi gọi Giản Thi Lâm cho anh nhé? Hoặc Tống Tuyết cũng được."
Vừa dứt lời, Phó Trần lạnh lùng liếc nhìn cô, ánh mắt sắc như dao.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Sở Minh Khê lập tức đưa ra điều kiện: "Anh biết đấy, tay tôi dùng để vẽ thiết kế, anh muốn tôi giúp anh tắm, được thôi, anh xóa video anh quay lén tôi tối qua đi."
Khóe miệng Phó Trần lạnh lùng giật giật, ở bên anh, cô đúng là lúc nào cũng toan tính.
Sau đó, anh bước đến gần Sở Minh Khê, đưa tay bóp má cô.