Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 7: Muốn tôi đút cho anh ăn?

Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:48:25
Lượt xem: 19

Chồng của mình, tại sao phải nhường cho người khác chứ!

Sở Minh Khê lạnh mặt gõ cửa, hai người trong phòng làm việc ngẩng đầu nhìn qua.

Nữ thư ký đánh giá Sở Minh Khê từ trên xuống dưới, thấy cô xách hộp cơm trên tay mới chậm rãi đứng thẳng người, cười nói với Phó Trần: "Phó tổng, vậy tôi đi sửa lại phương án, anh có việc gì thì gọi tôi."

Đợi đến khi nữ thư ký lắc eo rời khỏi văn phòng, Sở Minh Khê mới đặt hộp cơm lên bàn anh: "Mẹ bảo em mang đến cho anh."

Sở Minh Khê vừa nhắc đến mẹ, sắc mặt Phó Trần liền thay đổi.

tuanh1

Mẹ, mẹ, mẹ...

Suốt ngày không mẹ thì cũng ông.

Nếu họ không sai bảo, nếu anh không có động tĩnh gì, e là cả đời này cô cũng chẳng tìm đến anh.

"Cô cứ để đây đi." Thái độ của Phó Trần rất lạnh nhạt.

Sở Minh Khê kéo ghế ngồi xuống đối diện anh: "Không được, em phải mang hộp cơm về."

"..." Phó Trần im lặng.

Hai người nhìn nhau, Sở Minh Khê mở hộp cơm, bày thức ăn ra trước mặt Phó Trần: "Anh ăn xong em sẽ về."

Thấy Phó Trần vẫn nhìn mình chằm chằm không động đậy, Sở Minh Khê bưng bát đũa lên, cười nói: "Hay là anh muốn em đút cho anh ăn?"

Phó Trần liếc cô một cái, cầm lấy bát đũa trên tay cô, không để cô lại gần mình.

Lúc này, Sở Minh Khê lại đẩy canh sườn đến trước mặt anh: "Còn canh nữa."

Sở Minh Khê ngồi yên đối diện Phó Trần, nhìn anh ăn xong mới thở phào nhẹ nhõm, dọn dẹp bát đũa rồi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-7-muon-toi-dut-cho-anh-an.html.]

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, tất bật của cô gái, Phó Trần định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, nuốt lời xuống.

Chiều tối, Sở Minh Khê đang vươn vai xuống lầu ăn cơm thì Chu Văn Ngọc gọi điện đến.

"Mẹ." Sở Minh Khê vừa gọi, giọng Chu Văn Ngọc đã vội vàng vang lên: "Minh Khê, Phó Trần nhập viện rồi, con mau đến đây."

"Nhập viện?" Sở Minh Khê chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, Chu Văn Ngọc đã báo tên bệnh viện và số phòng rồi cúp máy.

Sở Minh Khê không còn cách nào khác, đành thay quần áo đến bệnh viện.

Đến phòng bệnh, thấy Phó Trần đang mặc đồ bệnh nhân nằm truyền dịch, cô liền hỏi Chu Văn Ngọc: "Mẹ, chuyện gì vậy ạ?"

Chu Văn Ngọc thở dài: "Ăn phải đồ ăn bị hỏng, bị tiêu chảy mất nước nghiêm trọng, chắc phải nằm viện vài ngày."

"..."

Sở Minh Khê giật mình, nghiêm trọng vậy sao?

Cô nhìn Phó Trần, nét mặt không được tự nhiên.

Chu Văn Ngọc quay sang nhìn Phó Trần, thở dài nói: "Đã bảo nó về nhà ăn cơm, nó cứ không chịu nghe, giờ thì hỏng bụng rồi đấy!"

Nói xong, Chu Văn Ngọc cầm túi xách, dặn dò Sở Minh Khê: "Minh Khê, hôm nay ba con về, mẹ phải về xem ông ấy, Phó Trần ở đây nhờ con chăm sóc, có việc gì thì gọi cho mẹ."

"Vâng ạ." Sở Minh Khê gật đầu, tiễn Chu Văn Ngọc ra cửa.

Khi cô quay lại, Phó Trần đã ngồi dậy, lạnh lùng nhìn cô.

Sở Minh Khê lúng túng nhìn anh: "Anh thấy đỡ hơn chưa?"

Phó Trần lạnh lùng nhìn cô: "Sở Minh Khê, trưa nay cô bỏ bao nhiêu thuốc cho tôi?"

Loading...