sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 5: Anh Thích Cô Ấy
Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:48:22
Lượt xem: 53
Lạnh lùng nhìn Sở Minh Khê, Phó Trần kéo ghế ngồi vào giữa cô và Giản Thi Lâm.
Bên cạnh, sắc mặt Sở Minh Khê càng lúc càng u ám.
Từng có lúc, cô cũng gọi Phó Trần là anh bảy như vậy, cho đến ngày cưới, anh để cô đợi suốt một đêm, ngày hôm sau lại bị lộ tin anh rời khỏi nhà Tống Tuyết, cô không còn gọi anh là anh bảy nữa.
Nhưng mà hiện tại, điều càng áp lực hơn là, sau khi Phó Trần trở về, bài của cô càng ngày càng khó đánh.
Giản Thi Lâm lại đánh càng ngày càng dễ.
Ngẩng đầu nhìn Giản Thi Lâm, thấy Phó Trần đang chỉ bài cho cô ta, Sở Minh Khê không hiểu sao lại thấy bực bội.
Lúc đánh bài, tay cô còn run lên.
Anh vội vàng ly hôn như vậy, cần gì cho cô một năm, cần gì phải giả vày đạo nghĩa, trực tiếp ép ly hôn chẳng phải xong rồi sao?
Lúc này, Giản Thi Lâm đắc ý mở một quân bài, mắt cô ta sáng rực lên.
Sờ quân năm vạn trong tay, cô ta suýt nữa thì cười thành tiếng.
tuanh1
Ù.
Cô ta ù rồi!
Chỉ là, cô ta còn chưa kịp hô ù, Phó Trần đã đưa tay đánh quân năm vạn của cô ta ra ngoài.
Giản Thi Lâm bàng hoàng quay đầu nhìn Phó Trần, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Rốt cuộc Phó Trần có muốn ly hôn hay không?
Bên này, Sở Minh Khê cũng nổi giận, mặt lạnh tanh đẩy đổ bài mạt chược trước mặt, đứng dậy đi lên lầu hai.
Giản Thi Lâm vốn đang chơi bài gian lận với hai người kia, Phó Trần chỉ bài cho cô ta thì thôi, lại còn đánh thay cô ta nữa.
Sao anh không ném thẳng thỏa thuận ly hôn vào mặt cô ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-5-anh-thich-co-ay.html.]
Sở Minh Khê ôm một bụng tức giận về phòng ngủ, “Rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Ở phòng khách dưới lầu, Giản Thi Lâm ngơ ngác nhìn Phó Trần: "Anh bảy, có phải anh thích Minh Khê không? Có phải anh không muốn ly hôn không?"
Lúc Sở Minh Khê lên lầu, Giản Thi Lâm càng nghĩ càng thấy không đúng, Phó Trần làm quân sư cho cô ta, sao cô ta có thể không thắng.
Nhưng sự thật là, cô ta chưa thắng một ván nào.
Vất vả lắm mới ù được một ván, anh lại không cho cô ta ù.
Chuyện này quá kỳ lạ.
Phó Trần đút hai tay vào túi quần, thản nhiên nhìn cô ta: "Cô nghĩ tôi sẽ đặt cược hôn nhân vào một ván mạt chược sao?"
Giản Thi Lâm lặng ngắt nhìn anh .
Có thể ly hôn là tốt rồi, còn quản được nhiều như vậy sao.
Cô ta khó hiểu nhìn Phó Trần, còn muốn hỏi anh điều gì đó thì thấy anh đã xoay người đi lên lầu.
Giản Thi Lâm phồng má, tức giận gọi điện cho Tô Tần: "Tô Tần, tôi thua tổng cộng 100 triệu , mau chuyển tiền cho tôi."
Đầu dây bên kia, Tô Tần không biết nói gì, Giản Thi Lâm lập tức nổi đóa: "Tặng tôi con chó? Cậu nghĩ Phó Trần là Bồ Tát à? Anh ấy không để ý cán c.h.ế.t chó của tôi, đền cho tôi đấy."
Không cho Tô Tần cơ hội lên tiếng, Giản Thi Lâm lại nói: "Cho cậu một phút, tiền không vào tài khoản, tôi sẽ mách chuyện này với Minh Khê, để Minh Khê xử lý cậu."
"Chuyển chuyển chuyển." Tô Tần liên tục nói ba chữ chuyển.
Đừng nhìn Sở Minh Khê ngày thường dịu dàng, ít nói, cô ấy mà nổi giận thì chẳng khác gì côn đồ.
Trong phòng ngủ trên lầu, lúc Phó Trần đẩy cửa vào, Sở Minh Khê xoay người lại, hai tay khoanh trước ngực, mắt đỏ hoe hỏi anh: "Phó Trần, anh làm vậy có ý nghĩa gì không?"
Đêm hôm đó, khi cô khóc như mưa trước cửa nhà tang lễ, chính anh đã đến xoa đầu cô, chính anh đã ngồi bên cạnh cô, cho cô một viên kẹo.
Cô đã từng nghĩ Phó Trần sẽ là chỗ dựa cả đời cho cô, sẽ bảo vệ cô cả đời.
Biết trước như vậy, cô đã không đồng ý cuộc hôn nhân này.