sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 38: Tôi không cần
Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:49:13
Lượt xem: 24
Lời khiển trách của Lý Viện khiến sắc mặt Tống Tuyết trắng bệch, cô ta giơ tay chỉ Lý Viện, vành mắt đỏ hoe nói: "Lý Viện, cô làm loạn cũng không xem đây là đâu, có ai thiếu giáo dục như cô không? Cô khác gì mấy bà hàng cá ngoài chợ."
Lý Viện chẳng coi cô ta ra gì: "Tôi là bà hàng cá thì đã sao? Tôi không có đi quyến rũ chồng người khác, không khoác tay chồng người ta vênh váo trước mặt vợ cả, còn giả nai."
Lý Viện đã sớm nhìn Tống Tuyết và Hứa Hạ không vừa mắt, chỉ là Phó Trần luôn giấu Tống Tuyết kỹ, cô gần như không có cơ hội gặp.
Hôm nay gặp được, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt.
Nói về mắng người, Tống Tuyết chắc chắn không phải đối thủ của Lý Viện, vì thế tức tối ôm ngực, khom người, hai mắt ngấn lệ nhìn Phó Trần: "Thất ca, Thất ca, Lý Viện cô ta quá đáng..."
tuanh1
Chưa nói hết câu, Tống Tuyết đã khóc như mưa.
Lúc này, sắc mặt Phó Trần đã đen lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Viện như muốn phóng dao.
Lý Viện vô tình chạm phải ánh mắt Phó Trần, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình chỉ lo mắng người, hoàn toàn quên mất Phó Trần.
Nuốt nước bọt, Lý Viện né tránh ánh mắt Phó Trần, Sở Minh Khê liền đưa tay kéo Lý Viện ra sau lưng, mặt không cảm xúc nói: "Phó Trần, anh không cần nhìn Viện Nhi như vậy, cô ấy chỉ nói năng hơi thô lỗ thôi, cũng chính là những điều tôi muốn nói."
Lục Vân Bạch thấy vậy, liền lên tiếng: "Phó tổng, phụ nữ cãi nhau, anh cũng muốn can thiệp sao? Tôi thấy, cũng chỉ tại anh tìm loại tiểu tam này, ăn nói không ra gì."
"Hơn nữa, cô ta dám quyến rũ chồng người khác, thì đừng sợ bị mắng!"
Lục Vân Bạch, Sở Minh Khê và Lý Viện là bạn học từ tiểu học, quan hệ của ba người rất tốt, làm gì cũng có nhau, còn được gọi là bộ ba thép.
Tuy nhiên, cũng vì kết hôn với Phó Trần mà Sở Minh Khê và Lục Vân Bạch trở nên xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-38-toi-khong-can.html.]
Ngẫm nghĩ lại, Sở Minh Khê mới nhận ra, lấy Phó Trần hai năm, cô chỉ nhận lại một trái tim mệt mỏi, ngoài ra chẳng còn gì.
Còn việc anh ta giúp đỡ tập đoàn Minh Châu, Lục Vân Sâm và Lục Vân Bạch cũng có thể làm được.
Tống Tuyết nghe mọi người chỉ trích, nước mắt lưng tròng lắc đầu, trông như có trăm miệng cũng không thể giải thích, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vì vậy, cô ta tiến lên nắm lấy tay Sở Minh Khê: "Minh Khê, tôi và Thất ca không phải loại quan hệ đó, cô đừng nghe họ nói bậy, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Thất ca."
Tình cảm?
Sở Minh Khê nhìn Tống Tuyết, cười nhạt trong lòng.
Giữa cô và Phó Trần, có thứ gọi là tình cảm sao?
"Minh Khê, hãy tin tôi, nhất định phải tin tôi, tôi và Thất ca trong sạch."
Tống Tuyết càng giải thích, càng giống như chối tội.
Sở Minh Khê bình tĩnh gỡ tay Tống Tuyết ra, thản nhiên nói: "Tống Tuyết, cô và Phó Trần có quan hệ gì là chuyện của hai người, tôi không có tâm trạng, cũng không có thời gian quản."
Liếc nhìn Phó Trần, Sở Minh Khê cười nói: "Hơn nữa, thứ tôi không cần, dù cô có trả lại, tôi cũng sẽ không lấy, nên cô không cần diễn trò với tôi."
Trong số những người tình của Phó Trần, Sở Minh Khê đánh giá cao nhất là Tống Tuyết.
Vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, nếu là đàn ông, cô cũng sẽ cưng chiều hết mực, giấu trong nhà không cho ai bắt nạt.
Không thèm nhìn Phó Trần, Sở Minh Khê xoay người định rời đi, thì cánh tay bị ai đó nắm chặt, cả người bị kéo mạnh về phía sau: "Sở Minh Khê, ai là thứ cô vứt đi?"