Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 26: Bỏ tay ra

Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:48:55
Lượt xem: 22

Sở Minh Khê giật mình, hai tay chống lên giường, ánh mắt đầy địch ý nhìn Phó Trần: "Anh muốn làm gì?"

Phó Trần lạnh lùng liếc cô một cái: "Sở Minh Khê, lúc tôi cho cô mặt mũi, cô nên nhận lấy."

Ý của Phó Trần, Sở Minh Khê hiểu, anh ta chẳng qua là sợ bị người khác nhìn thấy sự xa cách của hai người, ông nội sẽ cằn nhằn với ông cụ nhà họ Phó, anh ta sợ những ngày tháng yên bình bị cô phá hỏng.

Nhìn Phó Trần không chớp mắt một lúc, Sở Minh Khê mặt không cảm xúc gật đầu: "Được, tôi nhận."

Nói xong, Sở Minh Khê xoay người nằm xuống giường, quay lưng về phía Phó Trần.

Bây giờ đang ở nhà họ Sở, nếu ở nhà riêng của họ, e là không tránh khỏi một trận cãi vã.

Dù cô đã nhượng bộ, Phó Trần cũng chẳng vui vẻ gì, mặt lạnh tanh ngồi xuống chỗ cũ, tiếp tục xem tạp chí.

Mãi đến chiều tối, trời dần tối, Sở Minh Khê ngủ no mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt điển trai của Phó Trần ngay trước mắt mình, anh đang nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

Trong giây lát, lông mày Sở Minh Khê nhíu chặt.

Đợi cô hoàn hồn, nhận ra hai người đang ở nhà cũ, liền vờ như bình tĩnh chào anh: "Chào buổi sáng!"

Sở Minh Khê vừa chào buổi sáng, Phó Trần đã lạnh lùng ra lệnh: "Sở Minh Khê, bỏ tay ra."

Tay?

Sở Minh Khê không hiểu gì, cử động ngón tay sờ soạng, chỉ thấy mình đang nắm thứ gì đó mềm mại, đàn hồi.

Cô vừa sờ, sắc mặt Phó Trần càng thêm u ám: "Sở Minh Khê."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-26-bo-tay-ra.html.]

Sở Minh Khê nhìn thấy sắc mặt Phó Trần thay đổi, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hận không thể c.h.ặ.t t.a.y mình đi.

tuanh1

Giật mạnh tay về, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay Phó Trần, ngồi dậy, vén tóc xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Cô đã nói rồi, không thể ngủ cùng Phó Trần, anh ta lại không tin.

Làm như cô đang quyến rũ anh ta vậy...

Phó Trần nghe Sở Minh Khê xin lỗi, chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng cảnh cáo: "Sở Minh Khê, nếu còn có lần sau, cô đừng cần tay nữa."

Câu này Sở Minh Khê không thích nghe, hừ lạnh nhìn Phó Trần: "Phó Trần, nếu không phải anh ôm tôi qua đây, anh tưởng tôi muốn ngủ cùng anh sao?"

Phó Trần liếc mắt, đưa tay bóp má Sở Minh Khê, kéo cô lại gần: "Vậy cô nói cho tôi biết, cô muốn ngủ với ai?"

Đàn bà của Phó Trần anh, dù anh không đụng vào, người khác cũng đừng hòng chạm đến...

Sở Minh Khê nhíu mày, mất kiên nhẫn đẩy Phó Trần ra: "Ngủ với ai cũng không ngủ với anh."

Phó Trần lạnh lùng, nâng cằm cô lên: "Sở Minh Khê, cô tưởng tôi không đồng ý, cô có thể ở bên Lục Vân Sâm sao?"

Sở Minh Khê lạnh lùng nhìn Phó Trần: "Anh tưởng mình có thể một tay che trời? Mượn lời anh nói, dù không ly hôn thì sao? Chẳng lẽ tôi không tìm được đàn ông khác để ngủ sao?"

Sở Minh Khê vừa dứt lời, lưng đã bị đè xuống giường, hai tay bị Phó Trần giữ chặt, cả người bị anh ghì chặt trong ngực: "Hôm nay cô nhất định phải khiêu chiến giới hạn của tôi?"

"Giới hạn?" Sở Minh Khê cười mỉa mai: "Anh có giới hạn sao? Bản thân không có, dựa vào đâu mà bắt người khác phải có?"

Kết hôn hai năm, hai người hoặc là không gặp mặt, hễ gặp nhau là cãi vã.

Loading...