Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 15: Quan Tâm Anh

Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:48:38
Lượt xem: 26

Sắc mặt Sở Minh Khê lập tức trắng bệch, tay phải đang định rụt về thì bất động lơ lửng giữa không trung.

Đúng vậy!

Cô và Phó Trần kết hôn hai năm, đến bây giờ Phó Trần vẫn chưa tổ chức đám cưới cho cô, thậm chí ngay cả nhẫn cưới cũng không có.

Nỗi đau của cô bị Thẩm Tiếu Ngữ chọc trúng.

Mắt không chớp nhìn Thẩm Tiếu Ngữ một lúc lâu, Sở Minh Khê lặng lẽ đặt ly rượu xuống, không nói tiếng nào ngồi xuống.

Mỗi lần đối đầu với Thẩm Tiếu Ngữ, Sở Minh Khê chưa từng thua.

Nhưng mà, chỉ cần liên quan đến quan hệ vợ chồng của cô và Phó Trần, cô liền rơi vào thế yếu.

Trong chốc lát, mọi người đều lúng túng.

Chu Văn Ngọc thấy vậy, mỉm cười giảng hòa: "Phó Trần và Minh Khê đều bận rộn công việc, cho nên việc này bị trì hoãn."

Ngay sau đó, bà lại nhìn về phía Phó Trần dặn dò: "Phó Trần, con xem gần đây sắp xếp thời gian, đưa Minh Khê đi mua nhẫn cưới. Còn nữa, con cũng đừng chỉ lo ăn, gắp chút thức ăn cho Minh Khê."

Phó Trần nghe Chu Văn Ngọc dặn dò, liếc nhìn bà một cái, cuối cùng vẫn gắp một miếng cá, gỡ xương rồi đặt vào bát Sở Minh Khê.

Hai tay bưng bát, Sở Minh Khê không ngẩng đầu nhìn Phó Trần, chỉ để mặc anh đặt cá vào bát mình.

Mãi đến khi bữa trưa kết thúc, đến khi ở nhà cũ đến tối mới về, Sở Minh Khê vẫn không mở miệng nói chuyện.

Chu Văn Ngọc thấy bầu không khí của hai vợ chồng không đúng, liền cùng hai người họ về nhà.

Trên đường đi, bà còn lén khuyên Phó Trần: "Con trai, chuyện con và Minh Khê sinh con, con phải nhanh chóng lên kế hoạch, nếu không những lời đồn bên ngoài sẽ không hay, người ta sẽ nghĩ nhà họ Phó chúng ta có vấn đề."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-15-quan-tam-anh.html.]

Phó Trần lạnh lùng liếc Chu Văn Ngọc, lời Sở Minh Khê nói bâng quơ mà bà cũng tin là thật.

Về đến nhà, Sở Minh Khê vẫn im lặng, nhưng cũng không biểu hiện bất mãn với Phó Trần, chỉ là không nói gì.

Sở Minh Khê tắm rửa xong, thấy đêm nay Phó Trần không có ý định rời khỏi phòng ngủ chính, cô ôm gối mở cửa phòng ngủ, chuẩn bị sang phòng đối diện.

Kết quả, vừa mở cửa, đã thấy Chu Văn Ngọc đang mỉm cười đứng ở cửa: "Minh Khê, con ôm gối đi đâu vậy?"

"..." Sở Minh Khê.

Nhớ đến lần trước Chu Văn Ngọc nghe lén ở cửa, Sở Minh Khê không khỏi nghi ngờ, lúc này bà cũng đang cố ý nghe trộm.

Khóe miệng khẽ cong lên, Sở Minh Khê bình tĩnh nói: "Xuống lầu rót cốc nước."

"Rót nước mà ôm gối làm gì?" Chu Văn Ngọc không tin: "Con về phòng đi! Mẹ rót nước giúp con."

"..."

Chu Văn Ngọc đã nói đến vậy, Sở Minh Khê không tiện từ chối, đành phải vào phòng trước.

Không lâu sau, Chu Văn Ngọc mang nước vào, Sở Minh Khê cũng không tiện sang phòng đối diện nữa, đành nằm xuống giường, dùng chăn mỏng trùm kín mình từ đầu đến chân.

Trong phòng, Phó Trần vẫn bận rộn việc của mình, vừa nghe điện thoại, vừa xử lý tài liệu, hoàn toàn không để ý đến Sở Minh Khê.

Mãi đến khi Sở Minh Khê trùm chăn ngủ thiếp đi, Phó Trần mới buông công việc xuống, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh cô.

tuanh1

Nhẹ nhàng kéo chăn trên đầu cô ra, Phó Trần lại vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, khẽ vuốt ve trán cô.

Cô luôn cảm thấy mình làm không tốt, đã bao giờ nghĩ đến, trong cuộc hôn nhân này cô cho anh cảm giác an toàn chưa? Đã bao giờ quan tâm anh, để anh yên lòng chưa?

Hai người bọn họ, vẫn luôn ngang nhau.

Loading...