sau ly hôn : ông chồng lạnh lừng giàu có của tôi hối hận rồi - Chương 100: Anh Lưu Manh
Cập nhật lúc: 2024-12-17 00:50:32
Lượt xem: 41
Cảm nhận được sự dịu dàng hiếm có của người đàn ông, sự ấm áp trên đầu lưỡi anh, Sở Minh Khê bỗng nhiên run rẩy.
Cô không có việc gì lại buột miệng nói sẽ sinh con cho anh chứ?
Những người xung quanh quen biết họ, ai mà không biết trên đầu Sở Minh Khê cô là một bãi cỏ xanh?
Nếu như cô mang thai vào lúc này, vậy cô còn cần mặt mũi nữa không, sau này còn lấy mặt mũi gì mà sống?
Trước mắt dù tốt đẹp, cũng khó mà rút lui được nữa rồi.
"Phó Trần, Phó Trần, anh đợi chút, anh đợi một chút được không? Em còn có chuyện muốn nói." Sở Minh Khê gấp gáp.
Cô gái càng sốt ruột, Phó Trần lại càng hứng thú.
Nhẹ nhàng cắn cô một cái, anh bỗng nhiên ngậm lấy vành tai cô, thổi hơi nóng vào tai cô nói: "Không tốt."
Nếu là trước kia, Phó Trần chắc chắn sẽ nổi giận, chắc chắn sẽ mỉa mai Sở Minh Khê.
Chỉ là, câu "tình địch" hôm nay của cô, câu cô muốn giá họa, cô muốn chia rẽ anh và người khác, khiến tâm trạng Phó Trần rất tốt, cảm thấy mình được coi trọng.
Thế là, những chuyện khác, đều dễ thương lượng.
"Không được không được, thật sự không được, Phó Trần, vừa rồi em chỉ đùa với anh thôi."
Nhìn Sở Minh Khê đỏ mặt trốn tránh mình, Phó Trần nắm lấy hai tay cô, ấn mạnh lên tường: "Sở Minh Khê, trong từ điển của tôi, không có mấy chữ đùa giỡn này."
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của người đàn ông, Sở Minh Khê chột dạ nói: "Anh bị thương."
"Làm em không thành vấn đề."
"..." Sở Minh Khê.
Hai tay bị buông ra, eo thon bỗng nhiên bị siết chặt, Sở Minh Khê lập tức nín thở.
Một giây sau, cô cảm thấy cả người mình bị Phó Trần bế bổng lên khỏi mặt đất.
Đáng c.h.ế.t là, anh lại còn rất thành thạo đẩy quần áo của cô ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-ly-hon-ong-chong-lanh-lung-giau-co-cua-toi-hoi-han-roi-klyf/chuong-100-anh-luu-manh.html.]
Tên lưu manh Phó Trần này, anh học mấy trò này ở đâu vậy, làm cô choáng váng đầu óc, cũng không biết nên phản kháng như thế nào, từ chối anh ra sao.
Xem ra, anh ở bên ngoài chơi bời thật sự không ít.
Nhìn Sở Minh Khê đang bị mình bế, Phó Trần liếc mắt một cái đã nhìn ra sự nghi ngờ và suy nghĩ trong lòng cô.
Hút nhẹ lên cổ cô một cái, anh thản nhiên nói: "Sở Minh Khê, đãi ngộ tốt như vậy, em là người đầu tiên."
Sở Minh Khê bị anh nói cho vừa buồn cười vừa tức giận: "Nghe anh nói vậy, tôi còn phải mang ơn anh, còn phải nói cảm ơn với anh nữa sao?"
"Không cần mang ơn, lát nữa bớt kêu đau vài tiếng là được."
"Phó Trần, anh lưu manh!" Đỏ mặt, Sở Minh Khê giơ tay lên đánh hai cái vào vai Phó Trần.
tuanh1
Bình thường thấy anh nghiêm túc, ai cũng như nợ anh tiền vậy, thế mà lại có thể nói những lời bông đùa thế này.
"Hí..." Phó Trần nhíu mày hít vào một hơi.
Sở Minh Khê lúc này mới sực tỉnh, sau lưng anh còn đang bị thương!
Vì vậy, cô lại kiếm cớ nói: "Anh bị thương nặng như vậy rồi, bớt nói nhảm đi, mau thả em xuống."
Phó Trần nào dễ dàng buông tha cô như vậy, hai tay đặt lên m.ô.n.g cô, vài ba cái đã khiến hai chân Sở Minh Khê quặp lấy eo mình, bế cô đi về phía giường lớn.
Hai tay vô thức ôm lấy cổ Phó Trần, Sở Minh Khê sắp khóc.
Hối hận vì mình nói năng quá nhanh, hối hận vì mình nói mà không suy nghĩ.
Nếu Phó Trần thật sự muốn sinh con, cô biết phải làm sao?
"Phó Trần, em đói bụng, em trước..."
"Sở Minh Khê, chẳng phải anh đang định cho em ăn rồi sao? Em vội cái gì?"
Sở Minh Khê lúc đầu không hiểu, sau khi hiểu ý của Phó Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
"Phó Trần, anh..."
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, cả người đã bị Phó Trần ném mạnh lên giường.