Lúc , đều rõ ràng một điều – một ống quần của Vương Tân Vinh trống rỗng, phấp phới trong gió!
“Con trai ơi!” Ngay khi Vương lão thái định lao tới ôm con, thấy chân của , bà lập tức ngã quỵ, mắt trợn trắng ngất lịm.
Vương lão hán cũng kinh ngạc đến cứng họng, mãi đến khi La Tử Lâm cõng Vương Tân Vinh nhà, ông mới lảo đảo chạy theo, nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai mà hỏi: “Con trai, chân con ? Chân con !”
Vương Tân Vinh thấy cha già đau lòng đến thế, lưng , nước mắt rơi lã chã.
La Tử Lâm ngang qua Vương lão hán, bước thẳng sân, hỏi: “Đặt phòng nào?”
Vương lão hán ngẩn ngơ, một lúc cũng nên để con trai ở . Cuối cùng, Vũ Đồng chịu nữa, liền : “Đặt ở Đông phòng , và Tố Tuyết sẽ chuyển sang Tây phòng.”
Câu cuối cùng khiến mặt đều sửng sốt.
Vương lão hán lộ vẻ lúng túng, còn đám dân làng chen xem náo nhiệt đều , đó thì chiều hiểu rõ chuyện.
Dĩ nhiên, họ nghĩ gì quan trọng, điều quan trọng là La Tử Lâm hiểu rõ ý nghĩa câu đó.
Hắn Vũ Đồng một cái, lời nào, đưa Vương Tân Vinh Đông phòng.
Trong Đông phòng, thứ sắp xếp tươm tất.
Dù chăn đệm vẫn là cũ kỹ, đồ đạc thì hư hỏng, nhưng thứ đều giặt sạch, lau chùi kỹ lưỡng, như thể thứ sẵn sàng chờ đợi nam nhân trở về.
La Tử Lâm đặt Vương Tân Vinh lên giường, sắp xếp cho thỏa khẽ dặn dò: “Tĩnh dưỡng cho , đừng quên ước hẹn giữa chúng .”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nói xong, cúi chào Vương lão hán một cái, bước thẳng.
Sau đó, Vương lão thái lay tỉnh, bà gào thảm thiết, kêu la thê thảm dìu trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-22-2.html.]
Mọi chuyện dần lắng xuống, việc Vương Tân Vinh mất một chân chiến trường và trở thành một tàn tật thể tự lo liệu sinh hoạt là sự thật thể chối cãi.
Về chuyện liệu Vương Tân Vinh thể chấp nhận Vũ Đồng , nếu còn khỏe mạnh, chút khí khái nam nhi, lẽ sẽ còn chút náo nhiệt để xem. với tình cảnh hiện tại, vấn đề còn ở việc chấp nhận , mà là liệu Vũ Đồng ở để chăm sóc cho một trở thành già yếu, bệnh tật như .
Vũ Đồng tỏ như chẳng gì xảy , nàng bắt đầu bận rộn lo liệu việc trong nhà.
Phải , chồng bất ngờ ngất xỉu cần pha , xoa ngực, vỗ lưng để bà hồi tỉnh. Cha chồng thì đả kích nặng nề, tinh thần cũng , cần khuyên giải vài lời. Còn phu quân , từ lúc trở về một lời, chỉ mặt trong, sống c.h.ế.t , cũng cần hiểu rõ tình trạng của .
Tóm , việc trong nhà cho phép Vũ Đồng một phút giây nào để thở. Nàng còn cách nào khác, chỉ thể lao công việc.
May mắn , vẫn còn Tố Tuyết giúp đỡ, nàng sớm chuẩn bữa tối trong bếp.
Đến bữa ăn, chồng thể lau nước mắt mà đổi thái độ, tỏ thiện với Vũ Đồng.
“Con , ban ngày suy nghĩ chu đáo, con đừng để bụng. Thật trong lòng , luôn coi Triều Nhi như cháu ruột. Chỉ là sợ thằng bé bất ngờ xuất hiện sẽ Tân Vinh hoảng sợ…”
Vương lão hán cũng cúi đầu : “ , cũng nghĩ như , chứ ý cho con bế Triều Nhi ngoài…”
Khoé miệng Vũ Đồng khẽ hiện lên một nụ lạnh, nàng thản nhiên : “Cha, , cần gì thêm, con hiểu cả.”
Nói xong, nàng thêm một lời nào nữa, vội vã ăn xong bữa tối bế Triều Nhi Tây phòng.
Vương lão thái từ khe cửa thấy rõ ràng, màng đến việc thể yếu kém, cố gắng yêu cầu Vương lão hán dìu sân, gọi Vũ Đồng từ Tây phòng .
“Con ngoan , tất cả đều là của , là chồng mà sai trái. Con trách thì hãy trách , ngàn vạn đừng ghét bỏ Tân Vinh! Dù , cũng vì triều đình mà thành thế , chắc chắn triều đình sẽ tiền trợ cấp…”
Vũ Đồng lặng lẽ bà , đến khi bà xong, nàng mới đáp: “Mẹ, con , giờ con trở phòng đây.”
Nói xong, nàng dặn Tố Tuyết chăm sóc Triều Nhi, còn ngần ngại bước Đông phòng.