Sau khi ăn uống no nê, Vũ Đồng thu dọn nông cụ, định gọi Tố Tuyết địu Triều Nhi cùng đồng cày bừa. Vương lão hán cũng hăm hở chuẩn cùng . Vũ Đồng vội ngăn cản, lo lắng ông sẽ mệt. Không ngờ ông cụ chịu.
“Các con còn trẻ, gì về việc trồng trọt.” ông : “Hơn nữa, con cũng chẳng mảnh nào là đất nhà . Ta cùng chỉ dẫn cho các con, còn thể giúp một tay, vẫn còn !”
Quả thật, mấy ngày nay ông lão dưỡng sức, cơ thể lên rõ rệt. Nghĩ cũng thấy kỳ diệu, lúc Vũ Đồng mới nhà, hai ông bà cụ yếu như sắp gắng gượng nữa. Vậy mà một thời gian chăm sóc bằng cơm canh nóng hổi, ông lão giờ đây thể đồng việc.
Thôi , nếu ông cụ thì cứ để ông , hoạt động một chút cũng lợi. Hơn nữa, trồng trọt cũng là một công việc kỹ thuật, mà nàng là ngoại đạo, ai hướng dẫn thì nàng thật bắt đầu từ .
Sau khi bàn bạc, cả gia đình đông đủ hùng hổ xuất phát.
Vũ Đồng thấy vui mừng vì mảnh ruộng hai mẫu của nhà họ Vương xa thôn, bộ chừng nửa giờ đến nơi. khi đến nơi, nàng cảm thấy nhức đầu. Nhìn mảnh đất, quả thật đúng như danh xưng “ruộng cằn”, bề mặt đất mùa đông phủ một lớp muối trắng xóa. Ngay cả cỏ dại mọc đầy bờ ruộng cũng trông ốm yếu héo mòn hơn hẳn khi tới ruộng nhà nàng.
Vũ Đồng chỉ nhưng .
Thế nhưng, ông lão vô cùng hăng hái, chỉ dẫn cho Vũ Đồng: “Trước tiên, nhổ hết cỏ dại trong ruộng , bừa đất. Sau đó để nắng chiếu cho khô, thể gieo hạt.”
Nói xong, ông liền cầm lấy cái cuốc đơn giản, bắt đầu cuốc cỏ.
Vũ Đồng đành đặt Triều Nhi – lúc đang duỗi tay chân chơi đùa – xuống cạnh bờ ruộng, lót một chiếc đệm sạch bé, gia nhập đội ngũ cuốc cỏ.
Tố Tuyết thì nhanh hơn tỷ, sớm cùng ông lão bắt tay việc.
Sau một hồi việc chăm chỉ, khi mặt trời lên cao, hơn nửa mảnh ruộng nhổ sạch cỏ. Thế nhưng, Vũ Đồng mệt đến mức thẳng nữa. Thêm đó, Triều Nhi chơi một một lúc thì bắt đầu , nàng nhân cơ hội bờ ruộng dỗ con, cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Lúc , khắp cánh đồng đều đang vụ xuân, thỉnh thoảng thấy những láng giềng đồng cỏ, cày bừa. Có chào hỏi, Vũ Đồng vui vẻ đáp , chẳng buồn để ý, nàng cũng cần . Dù thì cũng , nàng ép buộc khác, cũng chẳng tự khó . Chỉ tiếc là bản nàng đủ mạnh mẽ, nếu thì ai dám bất kính với nàng?
Đang thong thả nghỉ ngơi, đột nhiên thấy Vương đại ca vác nông cụ bước tới, theo là Vương tẩu dẫn theo Đào nhi.
Vũ Đồng vội dậy đón: “Sao , ruộng nhà tẩu cũng ở gần đây ?”
Vương tẩu đáp: “Phải , ruộng nhà ngay cạnh ruộng nhà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-21-hanh-dong-bi-can-tro.html.]
Nói , nàng kéo Vũ Đồng , vẻ mặt đầy bí ẩn hỏi nhỏ: “Cái điểm tâm... ăn ?”
Vũ Đồng ngượng ngùng gật đầu: “Cảm ơn tỷ quan tâm.”
Vương tẩu che miệng : “Chỉ là mượn hoa cúng Phật thôi, cần cảm ơn .”
Vũ Đồng chỉ lắc đầu, thở dài, thêm về chuyện .
Vương tẩu thấy nàng lúng túng, liền đổi chủ đề: “Sáng nay bát canh bánh đó ? Thơm thật đấy! Ta bao giờ ăn món canh bánh nào ngon như thế!”
Nghe nhắc đến canh bánh, Vũ Đồng bỗng hứng thú, liền hỏi: “Nói thật nhé, so với canh bánh trong thành thì ?”
“Ngon gấp mười !” Vương tẩu : “Nhiều thịt, nhân thơm, nước dùng cũng đậm đà! Theo nghĩ, nên mở một quán nhỏ bán canh bánh , cần chặt liễu nữa, đỡ mắng chửi, nghề lâu dài. Nếu ngon, một năm kiếm thua gì việc đồ thủ công ! Biết mười năm còn mở một tửu lâu lớn đấy chứ!”
Vũ Đồng bật . Thực , nàng cũng ý định mở một quán nhỏ, nhưng mở tửu lâu thì thôi, nàng đủ sức phục vụ những giàu quyền thế! Nàng chỉ cần ăn nhỏ lẻ, đủ lo cho gia đình là mãn nguyện !
Vũ Đồng mỉm . Thực lòng mà , nàng cũng ý định mở một quán nhỏ, nhưng mở tửu lâu lớn thì miễn bàn, nàng sức phục vụ đám quan , quyền quý. Nàng chỉ mong yên một cái nghề nhỏ, đủ để lo cho cả nhà là mãn nguyện .
Khi nảy ý định , trong lòng nàng cũng rõ ràng cần trồng gì mảnh đất . Thế nhưng, điều nàng ngờ tới là khi nàng ý định với Vương lão hán, ông vui chút nào.
“Trồng rau mùi? Mảnh đất lớn thế mà trồng rau mùi ư?” Ông : “Trừ khi cả nhà chúng cần cơm ăn nữa!”
Vũ Đồng đáp: “Con chỉ cần một phần tư đất là đủ. Phần đất còn chúng thể trồng hành lá, và vài loại rau khác...”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Không , !” Vương lão hán liên tục lắc đầu: “Ý tưởng của con tán thành. Một là con là nữ nhân, thỉnh thoảng đan lát mang lên thành bán thì , nhưng mở quán đón khách, thể đồng ý. Không chỉ , mà chồng và trượng phu của con cũng sẽ đồng ý!”
Vũ Đồng chút tức giận, nhịn mà phản bác: “Nhà nghèo đến thế , còn gì đến chuyện nữ nhân nữ nhân? Quan trọng là cái ăn, sống cho thoải mái một chút, bận tâm nhiều như ?”
“Không ! Dù thế nào cũng để con chuyện đó! Ta thể để con trai mất mặt vì theo con những việc đắn!” Nói xong, ông giận dữ vác cuốc bỏ .
Vũ Đồng tức đến mức dậm chân thình thịch. Quả là lão nhân cố chấp, bảo thủ!