Khi Vũ Đồng trở về nhà họ Vương, Tố Tuyết vẫn đang đợi nàng, nhưng mệt mỏi đến mức gục ngã.
“Ngủ , Tuyết nhi.” Nàng nhẹ nhàng : “Nằm ngay ngắn mà ngủ.”
Tố Tuyết mơ màng “” một tiếng, lăn ngay ngắn, đó nhớ đến Đào nhi, liền hỏi: “Đào nhi ?”
“Tốt hơn .” Vũ Đồng đáp: “Đã mời thầy thuốc, uống thuốc xong .”
“Vậy thì , ngủ đây.” Nói xong, chỉ trong chốc lát, Tố Tuyết chìm giấc ngủ.
Tố Tuyết say giấc nồng, Triều Nhi – đứa bé hiểu sự đời – cũng ngủ say từ lâu, chỉ Vũ Đồng trong lòng vẫn còn nhiều suy nghĩ, trằn trọc mãi thể chợp mắt, cuối cùng dậy, ôm chăn, đăm chiêu khung cửa sổ mờ ảo chút ánh sáng.
Tiếp theo, gì đây?
La Tử Lâm tỏ rõ thái độ, đưa nữ nhân và đứa con của trở về bên !
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đặc biệt, khi tin con trai, niềm vui của dâng trào! Nếu Vũ Đồng cản , lẽ lén nhà họ Vương để ôm lấy đứa bé. Vũ Đồng giận dữ, kéo đẩy, bằng cách ngăn .
“Nếu ngươi giữ lễ nghĩa mà thăm con ngay bây giờ, thì cả đời sẽ bao giờ để con nhận ngươi là cha!”
Nàng giận đỏ cả mặt, quát lớn: “Đừng quên rằng bây giờ là tức phụ nhà họ Vương! Khi và trong thôn khinh miệt, nơi nương tựa, chính nhà họ Vương cưu mang chúng , còn đăng ký hộ tịch cho Triều Nhi, để con một danh phận rõ ràng! Vậy nên, bất kể Vương Tân Vinh thái độ thế nào khi trở về, cha nhà họ Vương vẫn mãi mãi là của !”
“Ngươi nghĩ mà giờ lén gặp con? Ngươi khiến cha khó xử, và Vương Tân Vinh hổ?”
“Vũ Đồng, sai !” La Tử Lâm thấy Vũ Đồng thực sự nổi giận, cũng nhận sự lỗ mãng của , liền xin : “Ta chỉ thấy với con, bù đắp cho con, ôm con, hôn con…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-20-mon-canh-banh-thom-ngon.html.]
“Chỉ cần chúng còn sống, ngươi thừa cơ hội để gặp con.” Vũ Đồng lau nước mắt : “ tiên, chúng chờ Vương Tân Vinh trở về, xem thái độ . Trước đó, ngươi đừng tìm nữa, cũng đừng lén gặp con. Ngươi lo việc của , cũng lo chuyện kiếm sống. Tạm thời cứ coi như hai xa lạ, thế cũng !”
Nhắc đến việc kiếm sống, La Tử Lâm bỗng nhớ chuyện gì đó: “ , trong nhà ăn bữa nay bữa mai, là ? Lúc , chẳng để hai mươi lượng bạc cho ? Theo lý thì bạc đó đủ dùng trong hai năm, ...?”
“Gì cơ, ngươi để hai mươi lượng bạc?” Vũ Đồng bất ngờ, ngơ ngác : “Ta chuyện đó! Cũng chẳng Tuyết nhi nhắc đến!”
“Muội…” La Tử Lâm khổ sở, xót xa : “Bảo hai tỷ sống khổ sở như , nhà nam nhân, bạc để . Vậy mà hai tỷ vượt qua như thế nào chứ?”
Sau đó, thở phào nhẹ nhõm: “ cũng may, đều còn sống. Giờ trở về, từ nay về muộ cần vất vả ngoài kiếm từng đồng tiền nữa. Tất cả chi tiêu trong nhà, lo liệu!”
Nói , lấy một túi tiền từ trong , đặt lên bàn: “Đây là tiền thưởng nhận nhờ lập công trong thời gian qua, mua ít đồ ăn ngon cho con, mua thuốc bổ cho hai lão nhân nhà họ Vương, phần còn thì nàng dùng cho việc sinh hoạt.”
Vũ Đồng do dự một lát, lấy một nắm tiền vài chục văn, đó đẩy túi tiền: “Số tiền lấy là để dành cho con. Phần còn , ngươi hãy giữ lấy. Trước khi chính thức hòa ly với Vương Tân Vinh, nhất chúng đừng dính líu tiền bạc với .”
“Vũ Đồng!” La Tử Lâm chút tức giận.
Vũ Đồng còn cứng rắn hơn, nàng do dự dậy, lời tiễn khách: “Về !” Nàng : “Bây giờ ngươi là một kẻ nhà cửa, cầm tiền mà tìm chỗ ở. Chuyện để hãy tính.”
Nói xong, nàng bước khỏi phòng thẳng sân.
“Ta? Không nhà cửa?” La Tử Lâm chuyện gì xảy với gia đình nuôi nấng , nên khi thấy câu đó, ngơ ngác hiểu.
Bất đắc dĩ, Vũ Đồng đành kể những lời đồn đãi.
“Về mà xem, xem nhà họ La còn nhận ngươi con , nếu , cuộc đời ngươi cũng chẳng dễ dàng gì .”
Nói xong, nàng vẫy tay, hiệu cho rời .