Vì sự xuất hiện của La Tử Lâm, cổng Nghiêm phủ “két” một tiếng mở . Người trong phủ động tác mời La Tử Lâm . Trước khi , La Tử Lâm nhịn mà về phía một nữa, mới bước phủ.
Ngay khi La Tử Lâm phủ, Trình Vĩnh Hân từ trong phủ hớn hở bước . Hai một một , vặn lướt qua .
“Cô nương, tin vui đây!” Trình Vĩnh Hân từ xa reo lên: “Nghiêm lão phu nhân thưởng tiền!”
Vũ Đồng vẫn thoát khỏi sự kinh ngạc do La Tử Lâm gây , với vẻ mặt mơ màng.
Trình Vĩnh Hân tươi chạy tới, đặt chiếc giỏ rỗng xuống mặt nàng, vui vẻ : “Tay nghề của cô nương Nghiêm lão phu nhân khen ngợi ngớt, còn lão gia thì yêu thích buông tay. Lão gia còn cô nương đến nhà chỉ dạy cho ông nữa!”
Vũ Đồng ngượng ngùng: “Lão gia lớn tuổi như , còn giống như một đứa trẻ?”
Nhắc đến chuyện , Trình Vĩnh Hân liền điều để .
Hắn xung quanh, thấy ai để ý, liền cúi xuống khẽ: “Thật giấu gì cô nương, Nghiêm lão gia là một vị tướng uy phong lẫm liệt, nhưng kể từ khi thương chiến trường, trí óc còn minh mẫn nữa. Gần đây càng lúc càng lúc tỉnh lúc mê, đôi khi còn nhận trong nhà. Ngày ngày ông chỉ thích chơi đùa với trẻ con năm, sáu tuổi thôi. Thầy thuốc , đây là chứng ‘lão đồng’!”
Lão đồng? Vũ Đồng nhíu mày, chẳng đó là bệnh lú lẫn tuổi già ?
lão gia thương vì nước, bất kể ông trở thành thế nào, đều xứng đáng kính trọng suốt đời!
Nhận lấy chiếc túi vải Nghiêm lão phu nhân thưởng, nàng thử nhấc lên, ôi chao, nặng trĩu, ít nhất cũng vài trăm đồng tiền!
Nàng chút lo lắng về phía Trình Vĩnh Hân.
Trình Vĩnh Hân : “Hiếm khi lão gia vui vẻ, nên bà cụ thưởng cho cô nương năm trăm đồng. Còn bảo nhắn rằng, cô nương cứ mang những món mới đến, tiền thưởng sẽ thiếu .”
Năm trăm đồng! Đây quả là của trời cho!
Vũ Đồng cố kìm nén niềm vui trong lòng, vội rút một nắm lớn từ trong túi nhét tay Trình Vĩnh Hân.
“Đây là chút tấm lòng của tỷ , mong Trình đại ca đừng từ chối!”
Trình Vĩnh Hân ngờ Vũ Đồng hành động như , giật tránh sang một bên, vội: “Cô nương, cô… cô nương đây là đang mắng ?”
Vũ Đồng cũng chút ngượng ngùng: “Đây là tiền công mà xứng đáng nhận!” Nàng : “Không thể để chạy vạy mà gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-18-co-tien-lam-chuyen-lon.html.]
Trình Vĩnh Hân : “Chuyện đó cô nương cần lo, chạy vài bước chân cũng chẳng thiệt thòi gì. Thật giấu gì cô nương, các con của Nghiêm đại nhân đều đang học vẽ ở họa quán của , học phí hằng năm khiến cũng đỏ mặt. Giúp họ chút việc nhỏ là chuyện đương nhiên.”
“Huống chi, đây cũng là công sức từ tay nghề của cô nương mà . Nếu cô nương đan khéo, thì việc đến tay cô nương ? Nên thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, cầm tiền về , nhớ là mấy hôm nữa mang thêm vài món mới tới là .”
“Vậy , thế thì .” Vũ Đồng đành nhận tiền.
nàng thực sự giao thiệp trực tiếp với phủ Nghiêm, liền ngượng ngùng : “Dù chúng cũng là quê mùa, thật tiện phủ Nghiêm. Hay là mỗi đến, sẽ giao đồ cho , thời gian thì mang đến phủ giúp. Nếu họ thưởng thì giữ giúp , còn thưởng cũng chẳng , chỉ cần lão gia vui vẻ là .”
Trình Vĩnh Hân đáp: “Cô nương yên tâm, chỉ cần cô nương đan những món khiến lão gia vui vẻ, phủ Nghiêm chắc chắn sẽ bạc đãi cô nương .”
Từ biệt Trình Vĩnh Hân, Vũ Đồng và Tố Tuyết về. Khi sắp rẽ góc phố, Vũ Đồng kìm ngoái đầu nữa, thấy cổng phủ Nghiêm vẫn đóng chặt, đành thất vọng bước tiếp.
Giống như , hai tỷ về Nam Thị để mua sắm những nhu yếu phẩm.
Bột ngũ cốc vẫn là thứ thể thiếu, năm trăm đồng bạc thưởng từ Nghiêm lão phu nhân, Vũ Đồng mạnh dạn mua một đấu bột. Ngoài , nàng còn mua thêm hai thăng bột trắng, khiến Tố Tuyết tròn mắt ngạc nhiên.
Hai thăng bột trắng ư? Tỷ nàng đúng là chút tiền liền tiêu xài phung phí ?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tỷ, chúng cần mua bột trắng , dành tiền để mở cửa tiệm ở trong thành mà!” Tố Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở Vũ Đồng.
Vũ Đồng : “Chỉ là hai thăng bột trắng thôi mà, chúng ăn !”
Nói xong, nàng còn dẫn Tố Tuyết đến hàng đậu phụ mua một miếng đậu, mua hai mươi quả trứng từ một bà lão, đó đến tiệm gia vị mua muối. Cuối cùng, họ quầy thịt .
Chủ quầy thịt, Lưu đồ tể, thấy Vũ Đồng nhận ngay. Vì những cô nương trẻ trung tươi tắn như tỷ nàng đến mua thịt nhiều, thêm đó, Vũ Đồng còn khen ông “ nết”, nên ông nhớ rõ.
“Ô, là cô nương , cô nương đến ? Tiệm ăn nhỏ mở ?” Ông cố tình hỏi bằng giọng nghiêm túc.
Vũ Đồng ngượng ngùng : “Làm gì chuyện nhanh ! Chúng còn nghĩ thực đơn, vẫn phiền đại ca bán cho hai miếng tim lợn.”
Lưu đồ tể liền : “Nếu mở tiệm, thì thể bán với giá như nữa . Lần còn lỗ đấy!”
Vũ Đồng hào phóng: “Được, tính giá bình thường – hai đồng một cái nhé.”
Lưu đồ tể: “…” Cô nương ngốc ? Ít nhất cũng cò kè thêm một chút chứ! Biết ông mềm lòng bán với giá một đồng một cái như thì !