Vũ Đồng ý định lợi dụng, vui vẻ đếm bốn đồng đưa cho Lưu đồ tể: “Nhờ đại ca cắt cho một cân thịt, nửa nạc nửa mỡ nhé.” Sau đó, nàng đến mấy miếng xương to vương vãi bên cạnh.
Lưu đồ tể vui vẻ lưỡng lự, bèn tính sơ qua : “Đây là một miếng thịt chân hảo hạng, cô nương là khách quen, nên để cô nương giá hai mươi đồng thôi.”
Lần Vũ Đồng vội trả tiền mà chỉ mấy miếng xương hỏi: “Những khúc xương … ai lấy ?”
Lưu đồ tể trừng mắt: “Ai ? Mấy khúc xương đó là hàng chạy! Lưu béo, Vương béo đều mê mấy khúc xương to .”
Vũ Đồng mỉm : “Ở lắm béo thế? Ta dạo khắp Nam Thị cũng chẳng gặp ai béo cả, ngoài đại ca dáng to khỏe…”
Lưu đồ tể vốn đang giữ khuôn mặt nghiêm nghị, thì mắt híp thành một đường tươi.
“Thôi , cô , mua bao nhiêu khúc?”
Vũ Đồng đếm sơ qua động tác như quét sạch cả hàng: “Ta lấy hết!”
Lưu đồ tể giật : “Cô… cô nương lấy hết ?”
Cô nương , chẳng lẽ phát tài ? Hèn chi hôm nay phóng khoáng như thế!
Hai miếng tim lợn, một miếng thịt chân và vài khúc xương lớn, Vũ Đồng thật sự bỏ một khoản nhỏ.
Sau khi thu tiền xong, Lưu đồ tể bảo Vũ Đồng chờ một lát. Ông lấy từ phía một chiếc hộp gia vị, cẩn thận mở . Ngay lập tức, Vũ Đồng thấy bên trong là hoa tiêu, hồ tiêu, ớt, mơ muối và vài loại gia vị khác. Quả nhiên, bán thịt hẳn là sành ăn.
Lưu đồ tể ngần ngừ mãi, trông vẻ tiếc rẻ từng món, nhưng cuối cùng vẫn lựa vài loại, gói kỹ đưa cho Vũ Đồng.
“Cái là chua, cái là cay, cái để khử mùi tanh…” Ông lượt giới thiệu cho Vũ Đồng.
Vũ Đồng cảm động đến nỗi liên tục chắp tay cảm ơn: “Đa tạ đại ca, một khi quán nhỏ của khai trương, nhất định sẽ chỉ lấy hàng từ chỗ đại ca mà thôi…”
Nói thế thì cũng bằng thừa, Lưu đồ tể coi lời đó như gió thoảng bên tai từ lâu.
Cuối cùng cũng đến lúc trở về, hai tỷ đặt những túi đồ lớn nhỏ lên xe bò, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần , quả thật là đầy ắp mà về.
dù cho xe chất đầy lương thực và thịt, hai chẳng cảm giác hân hoan như . Vì ? Tất nhiên là vì “quả bom” mang tên La Tử Lâm từ trời rơi xuống!
Với những lời mà với Vũ Đồng, nàng gần như thể chắc chắn rằng, chính là cha ruột của Triều Nhi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-18-2.html.]
Ôi trời, thật đáng tiếc, lúc đó còn đang bàng hoàng, kịp cho mấy cú đấm!
là quá đáng, chẳng lẽ trai là thể gì tùy thích ? Đẹp trai là thể bỏ chạy khi vui thú xong ? Đẹp trai là thể chịu trách nhiệm ? Nguyên chủ vì phút giây vui vẻ của mà khó sinh đến nỗi mất mạng!
Nghĩ đến đây, Vũ Đồng bực tức đến sôi gan. Dù trai đến , chuyện cũng thể tha thứ !
Tố Tuyết cũng mang nặng tâm sự.
Thật , nàng chút ấn tượng về La Tử Lâm, nhưng sâu đậm lắm. Vì từ nhỏ chỉ tỷ nàng, Vũ Đồng, gửi ở nhà ngoại, còn nàng thì theo cha sống ở thôn Hàn Gia, nên gặp La Tử Lâm nhiều.
Tất nhiên, khi tỷ nàng trở về nhà và La Tử Lâm trường học, cơ hội gặp càng .
Trong ký ức của nàng, Vũ Đồng cũng dịp gặp . Thế mà hai … lén lút qua với ?
Nàng nghĩ nát óc cũng hiểu nổi, chuyện đó xảy lúc nào!
Tất nhiên, Vũ Đồng càng chuyện gì. Vì khi hai họ chuyện đó, nàng vẫn còn đang ung dung ở đời cơ mà!
Vậy nên, xét từ góc độ , lẽ nguyên chủ cũng là một dám vượt qua lễ giáo, dám theo đuổi tình yêu đích thực chứ? Vậy thì, việc của họ thực cũng sai gì nhiều lắm. là ở chỗ, họ quá bất cẩn, để nguyên chủ mang thai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
mà, nếu chuyện đó, thì cũng Triều Nhi. Không, thể Triều Nhi, vì đó là đứa con của nàng và nguyên chủ, là m.á.u thịt của hai họ!
Ôi trời, rối quá, tất cả đều rối loạn hết . Rốt cuộc cái gì đúng, cái gì sai, nàng thể phân định nổi nữa!
“Tỷ, sắp tới chúng gì đây?” Tố Tuyết càng nghĩ càng lo, giọng lộ vẻ sợ hãi, kiềm mà bật .
Vũ Đồng giả vờ bình tĩnh, vỗ nhẹ lên vai nàng: “Đừng lo, tỷ đây! Cùng lắm là tỷ kéo bỏ lồng heo thôi mà!”
“Không, tỷ ơi, nếu tỷ bỏ lồng heo, cũng sống nổi !” Nước mắt Tố Tuyết lập tức tuôn trào, ướt đẫm khuôn mặt nàng.
Vũ Đồng buồn bất đắc dĩ: “Ngốc ạ, tỷ ngốc mà để bỏ lồng heo? Hơn nữa, bây giờ chuyện còn ngã ngũ, sợ gì chứ? Cứ chờ gặp tính.”
“ nếu đúng là cha của Triều Nhi, nếu mang tỷ thì ?”
“Nếu thì mang cả theo!” Vũ Đồng : “Tỷ thể bỏ , còn giúp tỷ chăm sóc Triều Nhi nữa!”
“Thật ? Vậy thì quá!” Tố Tuyết nhào lòng Vũ Đồng òa nức nở, nấc lên: “Tỷ ơi, sợ lắm, sợ tỷ sẽ bỏ mà theo La xa! Tỷ ơi, nếu mà , sống nổi !”
Vũ Đồng lớn: “Ngốc quá, mới là của tỷ, tỷ thể bỏ ? Còn La Tử Lâm chẳng qua chỉ là con khỉ nhảy từ ngọn núi nào đó, thể so với chứ?”