Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu - Chương 17: Hắn đến rồi…
Cập nhật lúc: 2024-09-15 00:31:08
Lượt xem: 2,153
Thấy những món đồ đẹp mắt đến tay nhưng không mua được, mấy người nữ nhân dẫn con nhỏ đến mua liền tỏ ra bất mãn, không ngớt lời phản đối: “Sao? Ngươi coi thường chúng ta à? Cho rằng bọn ta, người bình dân, không mua nổi sao?”
“Đúng thế, quá là ức h.i.ế.p người rồi! Dựa vào đâu mà ngươi mua hết một mình? Con trai ta còn muốn mua một món cơ mà!”
“Phải đấy, ta cũng muốn mua cho cháu gái ta một món!”
Công tử áo đen thấy mọi người phẫn nộ, vội vàng chắp tay xin lỗi: “Các vị, các vị, thật xin lỗi. Ta không có ý coi thường ai cả, chỉ là vì ta có một họa quán, các học trò trong quán cần những món đồ đan cỏ này để làm mẫu vẽ. Mong các vị thông cảm, ta xin cảm ơn trước.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu thật sâu tạ lỗi.
Vũ Đồng nhanh chóng kéo công tử áo đen sang một bên, thấp giọng nói: “Công tử, ngài chắc chắn mua hết sao? Ở đây có rất nhiều món giống nhau, chỉ riêng cầu xúc cúc đã có hơn chục cái, ngài mua nhiều thế chẳng có ý nghĩa gì cả!”
Công tử áo đen cười nói: “Yên tâm, đừng nói là chục cái, dù là mấy chục cái cũng không đủ.”
Nói xong, hắn lại định cúi đầu xin lỗi mọi người, nhưng Vũ Đồng ngăn lại.
“Không được!” Vũ Đồng nói: “Học trò của ngài quan trọng, nhưng mấy đứa trẻ này cũng quan trọng, đúng không? Vậy ta với ngài nhường nhau một chút. Ta sẽ để ra một vài món giống nhau bán cho mấy đứa trẻ, còn lại tất cả sẽ thuộc về ngài. Ngài thấy sao?”
“Việc này… được rồi!” Công tử áo đen bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Nghe nói lại được mua, mấy đứa trẻ liền ùa tới, tranh nhau chọn mấy món cầu xúc cúc, châu chấu, kiến, bọ ngựa mà Vũ Đồng đã chọn ra. Thậm chí đến việc trả tiền cũng giành giật nhau.
Vũ Đồng và Tố Tuyết đứng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lần trước còn có đồ bán không hết, thế mà lần này sao lại tranh nhau mua đến không đủ bán thế này?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mấy món đồ đan của nàng từ khi nào đã thành hàng “hot” như vậy? Nếu chuyện này xảy ra ở đời sau, có lẽ chỉ cần sản xuất hàng loạt bằng máy móc, chẳng phải một năm là nàng thành triệu phú rồi sao!
Đợi đến khi Tố Tuyết thu tiền xong, Vũ Đồng lại mỉm cười tiễn từng vị khách, còn công tử áo đen thì đã nhanh nhẹn đeo chiếc giỏ lên lưng.
Vũ Đồng không biết nên khóc hay cười.
“Công tử, ôi không, phu tử, để ta mang giúp!”
Phải rồi, người ta là một vị phu tử của họa quán, gọi “công tử” thì có phần đơn giản quá.
Nhưng công tử áo đen không mấy để ý, vung tay nói: “Cô nương không cần khách khí, ta họ Trình, tên Vĩnh Hân, cô cứ gọi ta là Trình đại ca là được.”
Vũ Đồng cười, thật tốt, nàng vừa có thêm một vị đại ca là phu tử. Sau này, nếu Triều Nhi có hứng thú với hội họa, đã có sẵn thầy dạy vỡ lòng rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-17-han-den-roi.html.]
Cứ thế, ba người băng qua dòng người, cố lách ra khỏi khu Nam Thị, Trình Vĩnh Hân thuê một chiếc xe ngựa, đưa các nàng qua mấy con phố, cuối cùng dừng trước một phủ đệ vô cùng uy nghi.
Vũ Đồng vén rèm nhìn, thấy trước cửa phủ có hai chữ đen to lớn “Nghiêm Phủ”, uy nghiêm bệ vệ, nàng lập tức giật mình.
“Trình đại ca, đây là họa quán của huynh sao?”
Trình Vĩnh Hân đắc ý cười lớn, nhảy xuống khỏi xe ngựa rồi nói: “Ta có một họa quán, nhưng không phải ở đây, đây là phủ đệ của Nghiêm đại nhân Thủ Bị.”
“Nghiêm đại nhân?” Vũ Đồng khẽ nhíu mày.
Thú thật, nàng chẳng biết Nghiêm đại nhân là ai, vì nàng chỉ là một thường dân, còn phải lo miếng ăn từng bữa, chẳng mấy khi bận tâm đến việc quan lại.
Dĩ nhiên, nàng cũng chẳng mong có dính dáng gì đến họ, vì thông thường chỉ khi phạm tội mới phải đối mặt với quan lại. Nàng cả đời chẳng muốn có cơ hội ấy!
Nhưng tình hình lúc này… dường như có gì đó không ổn!
Trình Vĩnh Hân thấy rõ sự lúng túng của nàng, liền vội vàng giải thích: “Cô nương yên tâm, ta đưa cô nương tới đây là vì Nghiêm lão gia rất thích những con côn trùng đan bằng cỏ mà cô nương làm. Lần trước ta mua đôi bọ ngựa về, lão gia còn chưa chơi đủ đã làm hỏng mất, vì thế giận dữ không ít. Bà cụ Nghiêm không biết làm sao, mới nhờ ta tìm thêm, nên ta đã chờ cô nương mấy ngày ở Nam Thị…”
Thì ra là vậy!
Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Nếu vậy, Trình đại ca cứ mang mấy món này vào, tỷ muội chúng ta chỉ cần chờ ngoài cửa là được.”
Trình Vĩnh Hân hơi ngạc nhiên: “Cô nương không muốn vào trong xem qua sự uy nghiêm của Nghiêm phủ sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một đó!”
Vũ Đồng lắc đầu: “Chúng ta là người quê mùa, chưa từng thấy gì sang trọng, chẳng vào trong mà làm trò cười, xin để Trình đại ca giúp cho.”
“Vậy… được thôi. Các cô cứ chờ đây một lát, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Trình Vĩnh Hân đành bất đắc dĩ mang giỏ đồ đi vào trong Nghiêm phủ.
Vũ Đồng không muốn đứng trước cửa Nghiêm phủ gây chú ý, tất nhiên cũng để tránh rắc rối, liền kéo Tố Tuyết ra xa, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống đợi.
Tố Tuyết không yên lòng, hết lần này đến lần khác đứng dậy nhìn về phía cửa phủ, lo lắng hỏi: “Tỷ, tỷ nói xem, liệu Trình đại ca có lừa chúng ta không? Một vị quan to như vậy sao lại thích mấy thứ đồ cỏ rác của chúng ta?”
Thực ra trong lòng Vũ Đồng cũng không chắc chắn, nàng chống cằm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Chắc không đâu? Đồ đan cỏ của chúng ta chẳng đáng bao nhiêu tiền, lừa chúng ta thì cũng chẳng được lợi gì.”
Tố Tuyết cũng thấy có lý, nhưng tại sao Trình đại ca vẫn chưa ra nhỉ? Không lẽ họ muốn ghi nợ? Thế thì không ổn rồi, tỷ muội nàng còn trông chờ vào số tiền này để mua lương thực.