Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu - Chương 17.2
Cập nhật lúc: 2024-09-15 00:31:17
Lượt xem: 1,842
Vũ Đồng cũng bắt đầu thấy hối hận. Đáng lý ra, với mấy món đồ này ở Nam Thị chẳng lo gì không bán được, lại là tiền trao cháo múc rõ ràng, còn mang đến nhà quan lớn thì khó nói lắm. Người ta có tiền, nhưng không muốn trả thì ngươi làm được gì?
Mà nơi đây đâu phải chỗ để nàng liều mạng hay lý luận!
Đang lúc Vũ Đồng còn đang bối rối, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau. Hai tỷ muội quay đầu lại nhìn, thấy một con ngựa đen lao như điên từ đầu phố tới, người đi đường vội vàng tránh sang hai bên. Vũ Đồng cũng nhanh chóng kéo Tố Tuyết nép sát vào tường để tránh bị ngựa đạp trúng.
Con ngựa phi nhanh như chớp, lướt qua ngay trước mặt họ. Trong thoáng chốc, Vũ Đồng kịp nhìn thấy trên thân ngựa và vó ngựa vương đầy bùn đất, còn người cưỡi ngựa thì cúi rạp trên lưng ngựa, trông có vẻ mệt mỏi rã rời. Xem ra, người và ngựa đã rong ruổi hàng trăm dặm đường, hẳn đều đã kiệt sức lắm rồi.
Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên con ngựa như bị vấp phải thứ gì đó, chân sau trượt mạnh, rồi đá hậu hai cái, văng bùn đất lên tung tóe, không may lại rơi trúng mặt và người Vũ Đồng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vũ Đồng: “...”
Thật vô lễ! Con ngựa này thật không có chút lịch sự nào! Vừa nãy ta còn thương hại ngươi…
Con ngựa làm chuyện vô lễ xong, chẳng hề mảy may để ý, ngẩng đầu hí vang một tiếng rồi định lao tiếp, nhưng bị người trên lưng ngựa ghì chặt cương lại.
“Cô nương, thất lễ rồi!” Người cưỡi ngựa quay đầu lại, chắp tay xin lỗi Vũ Đồng.
Vũ Đồng ngẩng đầu nhìn, ôi chao, là một tiểu binh trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú!
Thôi được, dù ngựa của ngươi vô lễ, nhưng chủ nhân của nó có lễ phép, thế thì ta cũng tạm tha thứ.
Vừa định nói “Không sao”, thì thấy tiểu binh kia bỗng kêu lên kinh ngạc: “Đồng nhi?” rồi lập tức nhảy xuống ngựa, chỉ mấy bước đã lao tới trước mặt nàng.
Vũ Đồng giật mình, tim đập thình thịch. Chuyện này là sao? Hắn đang gọi ta ư?
Nhưng… ta không quen hắn!
Tiểu binh kia có lẽ cũng không ngờ lại gặp Vũ Đồng ở đây, niềm vui quá lớn khiến hắn có phần lúng túng. Hắn đưa tay ra định nắm lấy tay nàng, nhưng rồi nghĩ lại thấy giữa chốn đông người như vậy không tiện, đành lúng túng nói: “Nàng… nàng… sao nàng lại ở đây? Nàng khỏe không? Ta đã về rồi!”
Vũ Đồng hoảng hốt, lùi liền mấy bước, tay ôm chặt lấy trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, hỏi: “Ngươi… ngươi… là ai?”
Có lẽ không ngờ Vũ Đồng lại phản ứng như vậy, tiểu binh sững người trong giây lát, rồi bật cười khổ: “Sao, chưa đầy một năm mà nàng đã quên ta rồi sao? – À, phải rồi, ta rong ruổi bên ngoài, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, quả thực không còn giống như trước nữa.” Nói rồi, hắn tự giễu, đưa tay sờ cằm, chỗ râu lún phún mọc ra, cười gượng ngại ngùng.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên gương mặt hắn chợt tắt lịm. Bởi vì hắn đã nhìn thấy búi tóc của Vũ Đồng – kiểu tóc của nữ nhân đã có chồng!
“Nàng…”
Hắn không ngờ lại xảy ra biến cố này, ban đầu vô cùng kinh ngạc, rồi ánh mắt hắn lập tức thay đổi, cũng như Vũ Đồng, hắn lùi lại mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-17-2.html.]
“Sao? Nàng đã lấy chồng rồi sao?” Giọng nói của hắn đầy vẻ không thể tin nổi.
Tim Vũ Đồng lại đập loạn lên.
Có ý gì đây? Tiểu binh này chẳng lẽ là…
Ngay lúc đó, Tố Tuyết nãy giờ nấp sau lưng Vũ Đồng bỗng thét lên kinh ngạc, thốt ra: “Huynh là… Tử Lâm ca ca?”
Tử Lâm? La Tử Lâm? Người có khả năng là cha ruột của Triều Nhi nhất? Trong cơn chấn động, Vũ Đồng chỉ cảm thấy đầu óc “bùm” một tiếng, vài giây sau, nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa!
La Tử Lâm cũng trở nên tái nhợt, môi run rẩy, đôi mắt ngỡ ngàng và không dám tin đang nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Đồng.
Hắn đang chờ câu trả lời của nàng!
Đúng vậy, đã hứa rồi mà, phải chờ hắn ba năm! Sao nàng lại nuốt lời?
Đã hứa rồi, chỉ khi chắc chắn hắn không quay về nữa mới lấy chồng!
Đã hứa rồi, chỉ cần còn một tia hy vọng thì nhất định sẽ ở bên nhau!
Làm sao mới chưa đầy một năm mà nàng đã thay lòng rồi ư?
Không, nàng là Vũ Đồng của hắn, trái tim nàng xưa nay luôn chỉ thuộc về hắn. Nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà nhanh chóng tái giá như vậy. Chắc chắn nàng có nỗi khổ tâm. Vậy thì, là do có ai đó ép buộc, hay có ai uy hiếp, hoặc vì cuộc sống quá khó khăn nên không thể làm khác?
Vì sinh tồn sao? Không đúng, khi hắn đi đã để lại đủ bạc cho nàng rồi! Chẳng lẽ… bị ai đó cướp mất?
Nghĩ đến đây, lý trí của La Tử Lâm nhanh chóng trở lại tỉnh táo.
Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra đã có không ít người qua đường dừng lại quan sát và chỉ trỏ về phía họ.
Thôi, nơi này quả thực không phải chỗ để nói chuyện.
Nghĩ vậy, hắn lại bước đến trước mặt Vũ Đồng, người vẫn còn đang sững sờ không thể thốt lên lời. Hắn khẽ nói: “Đừng nói gì cả, bất kể nàng làm gì, ta đều hiểu. Vậy nên, hãy cho ta chút thời gian, khi ta hoàn thành công việc sẽ đến tìm nàng. Chờ ta, nhất định!”
Nói xong, hắn quay sang Tố Tuyết: “Tố Tuyết muội muội, phiền muội chăm sóc tốt cho tỷ tỷ của mình.” Dứt lời, hắn quay người, bước nhanh về phía con ngựa, rồi dẫn ngựa đi về phía cổng Nghiêm phủ.
Tố Tuyết không nhịn được liền gọi với theo: “Ê, Tử Lâm ca ca, huynh không thể…”
Tố Tuyết vốn định nói rằng huynh đừng đến nữa, tỷ tỷ của muội đã gả vào nhà họ Vương rồi. Nhưng lời đến miệng, nàng lại không thể nói ra, bởi vì giữa chốn đông người như thế này, bất kể nói gì cũng sẽ gây ra những lời bàn tán không hay.
Thôi, cứ để huynh ấy đi vậy!