Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 20: Tiểu lục, ngũ ca đau
Cập nhật lúc: 2024-06-29 14:44:54
Lượt xem: 448
Mộ Trung Thiên trong mắt lóe lên tinh quang: “Nếu là ngươi nguyện ý quỳ xuống xin lỗi, chuyện Liễu gia cùng nhà tam thúc ngươi, ta liền bỏ qua.”
“Không thể quỳ xuống!”
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên.
Mọi người đều đồng thời quay đầu hướng ra cửa nhìn lại.
Liền thấy Khương Diệu Diệu nâng Khương gia lão phu nhân tới.
Người Liễu gia vừa mới thấy Khương gia lão phu nhân tới, tức khắc khẽ buông lỏng khẩu khí.
Tuy nói hiện tại Mộ ra có Mộ Chiêu Nghi, gia thế vượt qua Khương gia, nhưng Khương gia ở kinh thành cũng là đại thương nhân, nếu là ra tay tương trợ, cục diện sẽ không đến nỗi không giải quyết được.
Mộ Trung Thiên híp mắt: “Khương lão phu nhân, hôm qua ta tới cửa, cho rằng đã cùng lão nhân gia ngài nói rất rõ ràng, ngài cũng nói qua, sẽ cho nữ nhi của ta một công đạo.”
Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn Khương Ấu An ánh mắt ghét bỏ.
“Mộ lão gia, ta cũng không vòng vo với ngươi, có chút lời nói ta nói thẳng, tuy nói lục nha đầu một này nào đó sẽ bị Vương phủ đuổi ra ngoài, nhưng nàng hiện tại còn chưa bị đuổi ra, còn mang danh hiệu thần Nam Vương Thế tử phi, nàng nếu là quỳ xuống xin lỗi Mộ gia các ngươi, Mộ gia các ngươi có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng chúng ta Khương gia thì sao? Nàng dù sao cũng là cô nương từ phủ Khương gia của ta ra tới, lửa giận của quý nhân, Khương gia chúng ta nhưng không chịu được.”
Nghe được lời Khương lão phu nhân nói ra, Khương Dương cùng Khương Phong Văn đều trợn tròn mắt.
Hai người này cũng cho rằng Khương lão phu nhân là tới để hòa hoãn cục diện.
Lại không nghĩ rằng, sẽ nói ra lời nói như vậy.
Hai người đều biết những ngày tháng Khương Ấu An ở Khương gia chính là ép dạ cầu toàn, cũng thật không nghĩ tới……..
Ngày trước, những người Khương gia đó là như thế nào đối đãi với Ấu An?
Khương Ấu An sớm đã c.h.ế.t lặng.
Khương lão phu nhân lại thay đổi thái bộ biểu tình nhu hòa nhìn về phía Mộ Đình Nhi: “Mộ tiểu thư, ngươi cảm thấy lời của lão nhân gia ta nói có đúng không?”
Lục nha đầu nếu là thật quỳ xuống, thần Nam Vương phủ bão nổi, Mộ gia có Mộ chiêu nghi, bọn họ không sợ, vậy thần Nam Vương phủ tức giận chỉ có thể phát tiết ở trên đầu Khương gia bọn họ.
Tất nhiên là không thể quỳ xuống.
“Đình Nhi, buổi sáng mẫu thân ta còn nói, để ngũ ca đi qua nhà thăm ngươi đâu!” Khương Diệu Diệu thích hợp mở miệng.
Mộ Đình Nhi muốn gả cho Khương Cẩm Nam a!
Tuy rằng nàng cũng thật sự là hận tiện nhân Khương Ấu An này!
Chờ đến khi Khương Ấu An bị Vương phủ đuổi ra tới, nàng gả vào Khương gia, lại hảo hảo tra tấn nàng cũng không muộn!
“Lão phu nhân, Đình Nhi tin tưởng ngài sẽ vì ta làm chủ.” Mộ Đình Nhi sửa lại bộ dáng người đàn bà đanh đá.
Khương lão phu nhân vừa lòng gật gật đầu.
“Mộ lão gia, ý ngươi thế nào?”
Mộ Trung Thiên như thế nào không biết tâm tư nữ nhi nhà mình, hắn ngày thường cũng chiều nàng, đơn giản cũng không nói thêm cái gì, trước nhìn xem Khương lão phu nhân xử lý như thế nào.
“Lục nha đầu, từ sau khi ngươi gả vào thần Nam Vương phủ, càng thêm vô pháp vô thiên! Ngươi là bởi vì lý do gì mà gả vào Vương phủ, trong lòng chẳng lẽ không tự mình hiểu lấy sao? Ngươi còn không hiểu mà thu liễm lại, cũng đừng trách Khương gia cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ huyết thống!”
Không chỉ có cha con Khương Phong Văn, người Liễu gia cũng khiếp sợ vô cùng.
Bọn họ không phải nghe lão hàng xóm láng giềng nói lên, người Khương gia rất sủng ái cô nương Khương gia sao?
Khương Ấu An biểu tình lạnh nhạt: “Sau đó đâu? Ngươi còn muốn nói cái gì?”
Khương lão phu nhân còn chưa mở miệng, Khương Diệu Diệu kiều thanh nói: “Lục tỷ tỷ, lần này ngươi thật sự là làm sai……..”
“Quá sai!” Khương lão phu nhân mạnh mẽ nói: “Ta lấy thân phận tổ mẫu của ngươi, yêu cầu ngươi xin lỗi Mộ cô nương, khi nàng còn chưa có mở miệng nói tha thứ cho ngươi, ngươi không được dừng nói xin lỗi!”
Mộ Đình Nhi gật đầu.
Tuy rằng còn chưa đủ, nhưng tưởng tượng đến bộ dáng Khương Ấ An không ngừng nói thực xin lỗi, trong lòng nàng liền cảm thấy vui sướng.
“Khương Dương cùng tam thúc ngươi thay ngươi quỳ xuống xin lỗi!”
Lão phu nhân lại hừ lạnh nói: “Phong Văn, lục nha đầu cũng coi như là ngươi cùng La thị nuôi lớn, nàng hiện giờ thành bộ dáng này, tính lên, cũng có cái sai của các ngươi, cho nên trách nhiệm này, các ngươi cũng đến gánh vác. Huống hồ, ngươi nếu là không thay nàng quỳ xuống, ngày sau lại không thể dừng chân ở kinh thành, Khương gia chúng ta cũng sẽ không ra tay tương trợ!”
Lúc này Mộ Trung Thiên nhịn không được gật gật đầu.
Lão phu nhân quả là lão phu nhân, không uống phí sống vài thập niên.
Biết hắn thời trẻ ở Từ Châu cùng Khương Phong Văn đối đầu, hiện tại Khương Phong Văn thay cho Khương Ấu An quỳ xuống, cũng có thể làm hắn trong lòng thấy thoải mái.
“Đủ rồi!” Khương Dương rít gào ra tiếng, hai tròng mắt màu đỏ tươi.
Tuy là từ lâu liền biết Khương gia lão phu nhân bất công, chính là nghe được những lời nói này của bà, Khương Dương vẫn là vì Ấu An mà cảm thấy trái tim băng giá.
Nếu Ấu An không phải thần Nam Vương Thế tử phi, như vậy hôm nay người quỳ xuống, đó là nàng!
“Đoạn tuyệt quan hệ huyết thống.”
Thời điểm Khương Cẩm Nam thở hồng hồng chạy đến, vừa lúc nghe được giọng nói quen thuộc kia, nói ra những lời này.
Hắn thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi, theo gương mặt chảy xuống vạt áo.
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.
Khương lão phu nhân đột nhiên quát: “Ngươi nói cái gì?”
Khương Ấu An đôi mắt kiên định giọng nói đề cao: “Đoạn tuyệt quan hệ huyết thống!”
“Ấu An…..” Sắc mặt Khương Phong Văn trắng bệch.
“Ngươi cho rằng ngươi nói đoạn tuyệt quan hệ huyết thống, ta liền sẽ sợ ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-20-tieu-luc-ngu-ca-dau.html.]
Khương lão phu nhân tức c.h.ế.t rồi.
Khương Ấu An lạnh lùng cười: “Là ngươi nhắc nhở ta.”
Nàng từ trong lòng n.g.ự.c móc ra một khối ngọc bội màu trắng.
Trên ngọc bội điêu khắc một chữ An.
Bên hông Khương Diệu Diệu cũng giắt một khối ngọc bội tương tự, chỉ là trên ngọc bội của nàng khắc một chữ Diệu.
Không chỉ có hai người, năm người Khương Khải, đều có ngọc bội giống như vậy, trên ngọc bội điêu khắc trên cuối cùng của từng người.
Tổng cộng bảy khối ngọc bội đều là từ cùng một khối ngọc thạch phân chia ra tới.
Nhiều người nhìn như vậy.
Khương Ấu An cất bước đi đến một bên bàn đá.
Thời điểm nhận thấy được nàng muốn làm cái gì, đồng tử Khương Cẩm Nam đột nhiên co rụt lại.
Đặc biệt là khi nhìn đến Khương Ấu An lấy một cục đá, Khương Cẩm Nam cơ hồ là phản xạ muốn xông lên phía trước.
Chính là còn chưa kịp xông lên, đã bị Khương Diệu Diệu ngăn cản lại.
“Ngũ ca……”
“Buông ta ra!” Khương Cẩm Nam hét lên một tiếng.
Khương Diệu Diệu bị chấn động, còn chưa phản ứng lại đây, Khương Cẩm Nam vung tay lên, cả người Khương Diệu Diệu lui lại phía sau, ngã ngồi xuống dưới đất.
“Ngũ ca!”
Bước chân Khương Cẩm Nam theo bản năng hơi dừng lại.
Hắn còn chưa kịp quay đầu lại xem Khương Diệu Diệu, Khương Ấu An tay đã giơ cai cục đá lên trên, ở dưới tầm mắt của mọi người, đột nhiên đập xuống.
“Tiểu lục!!”
Một cái chớp mắt khi cục đá nện xuống kia, Khương Cẩm Nam cảm giác có cái gì đó cách chính mình càng ngày càng xa.
Khương Ấu An không có nhìn Khương Cẩm Nam.
Nàng bỏ cục đá ra.
Nửa miếng ngọc bội đã bị đập vỡ, chỉ còn lại một nửa miếng còn hoàn hảo.
Khương lão phu nhân bị chấn trụ.
Những người khác đều sửng sốt.
Khương Ấu An mặt không biểu tình nhìn nửa miếng ngọc bội hoàn chỉnh kia, lại lần nữa giơ cao cục đá.
“Cẩm Nam ca ca!”
Là tiếng thét chói tai của Mộ Đình Nhi.
“Tiểu ngũ!” Khương lão phu nhân vội la lên.
Chớp mắt khi cục đá kia lnà nữa được nện xuống, là Khương Cẩm Nam giơ tay duỗi lại đây.
Cục đá nên ở trên tay Khương Cẩm Nam.
“Ngũ ca!!!”
Khương Diệu Diệu không rõ.
Vì cái gì, trong khoảng thời gian này, ngũ ca kỳ quái như vậy!
Có m.á.u tươi chảy ra.
Khương Ấu An sửng sốt mấy giây, liền khôi phục như thường.
“Tiểu lục…..”
Khương Cẩm Nam không biết vì cái gì mình phải khổ sở như vậy.
Hắn cũng không biết vì cái gì một khắc kia chính mình lại xông lên phía trước.
Hắn không nghĩ nhìn đến tiểu lục như vậy.
Hắn nhớ tiểu lục trước kia.
Rất nhớ, rất nhớ.
“Tiểu lục, ngũ ca đau………”
Khương Ấu An lạnh mặt vứt cục đá đi.
Cục đá bị ném đến trên mặt đất.
Lòng bàn tay của Khương Cẩm Nam huyết nhục mơ hồ, m.á.u theo bàn đá nhỏ giọt trên mặt đất.
Giống như những đóa mai hồng nở rộ.