Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 18: Nghĩ đến một chút sao?
Cập nhật lúc: 2024-06-29 14:41:33
Lượt xem: 323
Khương Ấu An vừa đến trong tiệm, La thị tiến lên nói: “Ấu an, tam thúc ngươi phí trước thuê phùng công, sáng sớm nay liền nói không làm.”
Khương Ấu An sửng sốt, hỏi: “Chỉ nói không làm, chưa nói chuyện gì khác sao?”
“Ta hỏi qua, các nàng không chịu nói, ta suy nghĩ, là….”
La thị chưa nói ra tới, Khương Ấu An liền minh bạch.
Hôm qua Mộ Đình Nhi bị đập rớt răng cửa, lại không dám đi Vương phủ đòi công đạo, kia lửa giận tất nhiên là muốn phát tiết.
Khương Ấu An vỗ vỗ bàn tay La thị, trấn an nói: “Kinh thành này lại không phải của Mộ gia hắn, bọn họ Mộ gia muốn chơi, ta liền bồi bọn họ chơi!”
Dứt lời, trong mắt nàng hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Nương tử…….Ấu An tới?”
Lúc này, Khương Phong Văn mang theo Khương Dương tới rồi.
Khương Dương trên mặt còn mang theo tức giận: “Ấu An, nương, những lão bản đó đều là hỗn đản!”
“Làm sao vậy?” Khương Ấu An hỏi.
“Hôm nay ta cùng Khương Dương đi nhà Trần lão bản lấy vải vóc đã đặt trước, ai biết đối phương đổi ý, nói là về sau đều sẽ không buôn bán cùng với nhà chúng ta!” Khương Phong Văn nhíu chặt mày nói.
La thị sắc mặt khẽ biến: “Xem ra, đây cũng là Mộ gia ở sau lưng phá rối.”
“Aizzz, nhưng thật ra có mấy phường nhuộm vải nhỏ chịu cung cấp hàng hóa cho chúng ta, nhưng đều là một ít vải vóc giá cả rẻ tiền……..” Khương Phong Văn thở dài nói.
“Chỉ có một ít vải vóc giá cả rẻ tiền khẳng định là không được.”
Khương Ấu An lắc đầu, mục tiêu của nàng là, quyết định ra càng nhiều trang phục cấp bậc cao cấp, mở ra mức độ nổi tiếng cho cửa hàng.
“Muốn đi nơi khác nhập hàng, chi phí quá cao.” Khương Phong Văn suy tư một lát, lại nói: “Nếu không ta đi mấy phường nhuộm vải thành Bắc nhìn xem?”
“Tam thúc người đi một chuyến cũng là tay không, mấy phường nhuộm vải kia khẳng định cũng đã nghe thấy lời đồn, chúng ta cùng bọn họ chưa từng hợp tác, bọn họ cũng sẽ không bởi vì chúng ta mà đắc tội Mộ gia.” Khương Ấu An dừng một chút, nói: “Đi phường nhuộm vải Liểu gia.”
Nhắc tới phường nhuộm vải Liễu gia, Khương Phong Văn biểu tình phức tạp: “Ấu An người có điều không biết, lần trước ta cùng Liễu gia xung đột.”
“Đúng vậy, hơn một tháng trước, phường nhuộm vải Liễu gia liền khai không nổi nữa, bọn họ thiếu một đống nợ, cha còn mang chúng ta đi một, lần, vốn định dùng chút sức lực nhỏ giúp bọn hắn, nhưng chưa đi đến cửa đã bị người Liễu gia đuổi ra.”
Khương Ấu An hơi hơi mỉm cười.
“Đi rồi lại nói.”
Khương Ấu An kiên trì muốn đi Liễu gia, La thị ở lại trông cửa hàng, Khương Phong Văn cùng Khương Dương bồi nàng cùng đi.
Phường nhuộm vải Liễu gia tọa lạc ở phố Tây.
Trước cửa lá rụng đầy sân, cũng không có người dọn dẹp, nhìn quang cảnh lụi bại, Khương Phong Văn không khỏi cảm thán.
“Lúc ấy khi chúng ta vừa mới chuyển đến kinh thành, phường nhuộm vải Liễu gia chính là khách đến đầy nhà, những của hàng vải kia đều là muốn cướp lấy hàng hóa Liễu giam ngắn ngủn mấy năm, liền nghèo túng như thế.”
Khương Dương nói: “Lại nói tiếp, Liễu gia nghèo túng, cùng Mộ gia cũng thoát không được quan hệ.”
Khương Ấu An kiếp trước liền nghe nói qua.
Lúc trước, Mộ gia mở Cẩm Tú Trang, tới Liễu gia lấy hàng hóa, hai nhà bởi vì giá cả mà xảy ra xung đột.
Liễu lão gia tính tình bướng bỉnh, đắc tội quá không ít thương nhân, có người ghi hận trong lòng, thiết kế Liễu thiếu gia nghiện đánh bạc, vì chuyện này Liễu gia liền bắt đầu nghèo túng.
Mộ gia ở kinh thành buôn bán càng thêm rực rỡ, lại cùng phường nhuộm Trần gia hàng năm bị phường nhuộm Liễu gia đè ở phía dưới hợp tác chèn ép Liễu gia, thế cho nên Liễu gia lưu lạc đến tận đây.
“Vương Viên Ngoại, chính là nơi này.”
“Tòa nhà này, tổ tiên Liễu gia đã từng tìm người xem qua, nói là phong thủy bảo địa đâu!”
“Thật là phong thủy bảo địa, Liễu gia còn có thể nghèo đến mức phải bán tòa nhà? Ngươi đừng nghĩ dùng cái cớ này để tăng giá cho ta, nói là ba ngàn lương, thêm một đồng ta đều sẽ không trả.”
Lúc này có hai người tới.
Người trung niên có vóc dáng thấp, là Viên Tam ở trong kinh thành làm cho thuê mua bán.
Một người khác, nhìn dáng vẻ là muốn mua tòa nhà của Liễu gia.
Viên Tam cười ha hả nói: “Không tăng giá, Vương Viên Ngoại, chúng ta vào xem?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-18-nghi-den-mot-chut-sao.html.]
Hai người vừa định vào cửa, cửa lớn sơn đỏ bịt kín tầng tầng tro bụi mở ra, phụ nhân trẻ tuổi ăn mặc quần áo vải thô vừa thấy người ở cửa, vội vàng đóng cửa.
“Liễu nương tử, ngươi đây là có ý tứ gì?” Viên Tam nửa người ngăn trở cửa đang muốn đóng lại.
“Tòa nhà này, chúng ta không bán!”
“Không bán, vậy các ngươi hiện tại lập tức đem ba ngàn lượng bạc đang thiếu lão bản trả ra đây! Nếu trả, ta đương nhiên sẽ không dẫn người tới xem nhà.”
“Cha, nương!” Liễu nương tử la lớn.
Chỉ trong chốc lát, một đám người vội vàng tới rồi, cầm đầu đúng là Liễu gia lão gia cùng phu nhân.
“Không phải nói tốt, kỳ hạn là ba ngày sao?” Liễu lão gia tức giận nói.
“Đúng vậy, trong vòng ba ngày, các ngươi còn có thể ở tại trong nhàm nhưng ta cũng có thể dẫn người tới xem nhà a.” Viên Tam cười hắc hắc: “Vương Viên Ngoại, mời vào bên trong, đừng để ý những người này.”
Viên Tam cũng không để ý tới người Liễu gia, mang theo người lập tức đi vào.
Lão phụ nhân bên người Liễu lão gia đôi mắt rưng rưng: “Lão gia, tòa nhà này không thể bán a!”
“Đúng vậy, bán đi, chúng ta ở chỗ nào a? Chẳng lẽ phải lưu lạc đầu đường sao?” Bọn tiểu bối phía sau từng người sắc mặt đều thê lương.
“Cút đi!”
Liễu thiếu gia tay phải được quấn trong một tầng băng gạc lao tới, hai tròng mắt đỏ đậm rít gào nói.
Viên Tam hừ lạnh một tiếng, một chân liền đá vào bụng Liễu thiếu gia, trực tiếp đem người đá ngã trên mặt đất: “Còn tưởng rằng mình chính là Liễu đại thiếu gia con ngon rượu say trước kia sao? Nha, ta nghe nói ngươi vì đánh bạc, ở trong nhà tự mình chặt đứt hai ngón tay, đáng tiếc a, kia lại thế nào, cả gia đình nhà các ngươi, lập tức liền phải ở trên đường mà làm khất cái!”
Viên Tam cười hắc hắc, một chân đạp vào băng gạc trên tay Liễu thiếu gia, chỉ nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, người Liễu gia sôi nổi nhào lên trước.
Ngoài cửa, Khương Dương đều nhìn không được.
Còn không đợi hắn đứng ra, một thân ảnh thướt tha đi ra phía trước.
“Ấu…….”
Khương Dương cùng Khương Phong Văn mới nhìn đến, trên tay Khương Ấu An cầm cái gì…..
Một cục gạch?
Giây tiếp theo, Khương Ấu An giơ tay lên, hướng gáy của Viên Tam cầm cục gạch đập xuống.
Người Liễu gia còn chưa có phản ứng lại, thân mình Viên Tam mềm nhũn, thẳng tắp té xỉu trên mặt đất.
Khương Ấu An từ trong tay áo lấy ra khăn tay, thong thả ung dung mà chà lau dơ bẩn ở trên tay, hướng tới Vương Viên Ngoại đang đứng ở một bên nói: “Muốn thử một chút sao?”
Mọi người: “……….”
Khương Ấu An nhấp môi hai má lúm đồng tiền bên khóe miệng hiện ra, rõ ràng khuôn mặt là một gười xinh đẹp kiều tiếu, chỉ là…..
“Không nghĩ nói, ngươi hiện tại có thể xoay người đi, từ cửa kia rời đi.”
Vương Viên Ngoại trợn tròn đôi mắt, vừa định mở miệng.
Khương Dương dáng người cường tráng đứng ra, hai tay khoanh lại, cơ bắp cánh tay căng ra, tựa hồ muốn từ trong áo mỏng xé rách ra.
Vương Viên Ngoại lập tức rời đi.
Người Liễu gia lúc này mới sôi nổi hoàn hồn: “Các ngươi…… Khương Phong Văn?”
Mở miệng chính là Liễu lao gia hai bên tóc mai đã bạc trắng.
“Trong nhà có thảo dược cầm m.á.u không?”
Tiểu cô nương đứng ở tại chỗ, bộ dáng yên tĩnh, tiếng nói đều thực mềm, chính là…..Hành động vừa rồi của nàng……
“Có không?” Khương Ấu An âm cuối hơi cao.
Liễu nương tử lập tức đáp: “Có, ta đi lấy!”