Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 110: Vu thêu
Cập nhật lúc: 2024-09-19 19:11:27
Lượt xem: 106
Khương Ấu An nói một cách nhẹ nhàng, phảng phất như đang nói chuyện trải qua chỉ là một chuyện nhỏ, mà Xuân Đào nghe, lại là cảm thấy chua xót.
Nàng nếu là nhớ không lầm mà nói, Thế tử phi cùng Khương gia thất tiểu thư là tỷ muội song sinh.
Xuân Đào nghe được nước mắt lưng tròng, đang muốn mở miệng, Khương Ấu An nói: “Đi thôi, lên lầu đi xem.”
Trấn lâu chi bảo của lầu hai là một bộ trang sức hồng bảo thạch, thủ công tinh xảo, ung dung hoa quý, kiểu dáng cũng là kiểu cổ điển, được bày biện ở vị trí dễ thấy nhất trên kệ tường, khách tới lầu hai liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy.
Trấn lâu chi bảo của Kim Ngọc Các ngàn vàng không bán, không chỉ có ở lầu hai, lầu ba cũng có trấn lâu chi bảo.
Xuân Đào ríu rít cùng Khương Ấu An kể về ngọn nguồn của đồ trang sức đã quý đỏ này, có một tiếng cười nhạo từ phía sau truyền đến.
Khương Ấu An quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy vài nữ tử trẻ tuổi ở phía sau hướng nàng nhìn lại, trên mặt toàn là ý cười nhạo, thấy nàng nhìn lại, liền hướng một bên đi đến, nhỏ giọng nghị luận cái gì đó, thỉnh thoảng lại hướng nàng nhìn một cái.
“Không nghe kia nha hoàn giới thiệu sao? Thần Nam Vương phủ Thế tử phi này lần đầu tiên tới Kim Ngọc Các.”
“Không phải đâu? Nhà mẹ đẻ của nàng, Khương gia không phải rất có tiền sao?”
“Khương gia là có tiền, bất quá nghe nói nàng từ nhỏ bị đưa đến địa phương nhỏ lớn lên, sau khi trở về Khương gia, lại không quen cách sinh hoạt của đại tiểu thư, đem chính mình giống như một hạ nhân vội tới vội lui.”
“Ta nghe nói người trong Khương gia đều không phải quá thích nàng, đãi ngộ, tất nhiên là so ra kém vị tiểu thư khác của Khương gia.”
“Không phải hài tử lớn lên ở bên người, luôn là muốn xa cách một chút.”
“Các ngươi như thế nào biết được rõ thế?”
“Trước đó vài ngày thần Nam Vương phủ thế tử không phải lộ diện sao? Cái gì diện mạo xấu xí a, đều là giả, người thấy Thế tử, người nào không nói hắn là thần tiên hạ phàm…… Cho nên mọi người đều đang thảo luận Khương gia lục tiểu thư không xứng với Thế tử a…..”
Khương Ấu An mơ hồ có thể nghe được một ít chữ, vẫn không để ở trong lòng.
Nàng đi xa một chút, tiếp tục xem trang sức.
“Hoàng cô nương, mới vừa rồi khi ta lên lầu, giống như nghe đến các ngươi đang nghị luận thần Nam Vương phủ Thế tử phi?”
Mộ Đình Nhi mặc một bộ váy dài màu đỏ trên mặt che mặt tấm lụa trắng, mang theo nha hoàn đi tới.
“Mộ tiểu thư a……”
Hoàng cô nương cười tiến lên, tiến đến bên tai Mộ Đình Nhi nói nhỏ.
Mộ Đình Nhi cũng nhìn đến Khương Ấu An cách đó không xa. Đáy mắt hiện lên một tia oán hận.
Tiện nhân!
Sau khi xong việc thưởng thu tiết, Mộ Đình Nhi còn chờ Khương Ấu An bị phạt, ai biết đối phương không có việc gì, thậm chí còn được Trưởng công chúa thích!
Ngay cả tỷ tỷ nàng đều sai người từ trong cung tiện thể nhắn ra, không cần cùng Khương Ấu An đối nghịch, nàng thật là hận đến không được a!
“Nghe nói thần Nam Vương phủ Thế tử phi là lần đầu tiên tới Kim Ngọc Các!”
Hoàng cô nương bên người Mộ Đình Nhi che miệng cười nhạo.
Mộ Đình Nhi ha hả cười lạnh: “Chuyện này cũng bình thường, trước khi nàng xuất giá, không giống như một tiểu thư của Khương gia, càng giống như một nha hoàn. Thật cũng không phải do người Khương gia khắt khe nàng, chính là nàng chính mình cũng không tự coi mình là tiểu thư, người lại ngu xuẩn, miệng không ngọt bằng tiện nhân c.h.ế.t tiệt Khương Diệu Diệu kia, ở Khương gia đã ngộ tự nhiên liền không giống nhau. Muốn mua một cây trâm cài ở lầu hai của Kim Ngọc Các này, rẻ nhất cũng cần năm lượng bạc, ngay cả Khương gia mỗi tháng cấp tiền tiêu hàng tháng, nàng có thể mua được sao?”
Gia tộc đều là có quy định phát tiền tiêu hàng tháng, dù là tiền tiêu hàng tháng của nàng, cũng chỉ mua được một cây trâm cài ở lầu hai. Ngày thường, toàn dựa vào trợ cấp khác của cha mẹ.
“Mộ tiểu thư, ta nghe nói mẫu thân ngươi lần trước đi Dược Vương Sơn, thân thể người không có việc gì đi?” Hoàng cô nương đột nhiên hỏi.
“Ai nói với ngươi mẫu thân ta đi Dược Vương Sơn, là bởi vì thân thể không khỏe? Người thân thể rất tốt, lúc trước đi Dược Vương Sơn, là đi thăm một vị cố nhân.” Nói tới đây, khóe miệng Mộ Đình Nhi gọi lên một đường cong đắc ý, ngayc ả giọng nói không khỏi đề cao hơn nhiều.
“Mẫu thân ngươi ở Dược Vương Sơn còn có cố nhân?” Hoàng cô nương kinh ngạc nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-110-vu-theu.html.]
“Cái này ta biết, là đi gặp Chiêu Vân phu nhân đi? Chiêu Vân phu nhân của Dược Vương Sơn trước khi hòa li với Chúc lão gia, mẫu thân Mộ tiểu thư là nha hoàn chuyên hầu hạ Chiêu Vân phu nhân!” Một nữ tử mặt tròn tròn buột miệng thốt ra.
Lời này vừa ra, một trận xấu hổ thoáng qua.
Biểu tình của Mộ Đình Nhi cũng hơi hơi cứng đờ, thực mau nàng làm bộ dáng không thèm để ý nói: “Chiêu Vân phu nhân ra ngoài du lịch đã trở lại, nàng viết thư phái người đưa đến trên tay mẫu thân của ta, bảo mẫu thân ta đi Dược Vương Sơn một chuyến.”
Khương Ấu An sớm đã chú ý tới Mộ Đình Nhi tới, cũng nghe đến lời nói vừa rồi của nàng.
Mắt nàng hướng tới phương hướng Mộ Đình Nhi nhìn.
Cũng là một cái liếc mắt kia, làm làm Mộ Đình Nhi thẳng thắn eo, cố ý đề cao âm lượng: “Các ngươi cũng biết Chiêu Vân phu nhân vẫn luôn nghiên cứu vu thêu?”
“Vu thêu?” Hoàng cô nương vẻ mặt kinh ngạc: “Ta chỉ biết Chiêu Vân phu nhân không yêu dược liệu, thích thêu thùa……”
“Chiêu vân phu nhân biết vu thêu sao?”
Phàm là nữ tử, không có người không biết vu thêu.
Rốt cuộc vu thêu của Diễm Quốc đã từng nổi tiếng thiên hạ.
Mộ Đình Nhi khẽ nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Chiêu Vân phu nhân mấy năm trước liền bắt đầu nghiên cứu vu thêu, mấy năm nay nàng còn đi qua Vu gia thôn cũ của Diễm Quốc. Nghe mẹ ta nói, nàng đi bái phỏng một vị có tay nghề vu thêu. Nhìn những bức tranh hoa được thêu, nhìn một cái đều sợ ngây người, chúng đẹp không thể tả được…..”
Một cô nương nói: “Ta nghe tổ mẫu nói qua vu thêu, lúc ấy người mới mười sáu tuổi, thái tổ phụ của ta đi buôn bán ở nơi kkhác, mang về cho người một cái váy vu thêu, người nói đó là cái váy xinh đẹp nhất mà cả đời này người được mặc.”
“Nương ta có một cái khăn tay vu thêu, là Chiêu Vân phu nhân tặng cho nương ta, phía trên thêu hoa hải đường, sinh động như thật, xinh đẹp cực kỳ.” Mộ Đình Nhi cao giọng nói: “Vu thêu cũng giống như những dạng thêu thùa khác, ta cũng nói không rõ, nhưng ngươi chỉ cần gặp qua vu thêu, liền sẽ minh bạch.”
Cô nương lúc trước gật gật đầu phụ họa nói: “Ý của tổ mẫu ta cũng là như vậy.”
“Nghe các ngươi vừa nói, ta cũng thật muốn có được một cái váy vu thêu a!” Hoàng cô nương nói.
“Ta cũng vậy.”
“Trù bỏ Chiêu Vân phu nhân, ta liền không nghe nói qua có ai sẽ biết vu thêu.”
“Nguyệt Lan sư phó của Cẩm Tâm Lâu cũng không biết vu thêu.”
Mộ Đình Nhi ha hả nói: “Các ngươi cho rằng vu thêu liền dễ học như vậy? Mẹ ta nói, vu thêu thủ pháp thập phần phức tạp, học cái da lông cũng vô dụng, nếu không phải vậy vì cái gì tú nương am hiểu vu thêu sẽ càng ngày càng ít? Mấy năm nay, trừ bỏ Chiêu Vân phu nhân, liền không thấy xuất hiện qua tú nương am hiểu vu thêu.”
Vừa nói, Mộ Đình Nhi vừa chuyển: “Bất quá đâu, ta nghe ý tứ của nương, Chiêu Vân phi nhân tính toán thu nhận mấy đồ đệ, tính toán dạy các nàng vu thêu, làm vu thêu phát dương quang đại.”
“Thật vậy chăng???”
Mộ Đình Nhi đắc ý dào dạt: “Ta còn có thể nói láo sao? Ta cũng không gạt các ngươi, nương ta mang theo một vị tú nương đi Dược Vương Sơn đã được Chiêu Vân phu nhân coi trọng.”
Mấy người đôi mắt tỏa sáng: “Chúng ta đây ngày sau có thể đi Cẩm Tú Trang đặt làm quần áo không?”
“Đương nhiên.” Mộ Đình Nhi vẻ mắt kiêu ngạo: “Ta còn nghe nói Nguyệt Lan sư phó của Cẩm Tâm Lâu muốn đi Dược Vương Sơn bái phỏng Chiêu Vân phu nhân, cũng là vì muốn học vu thêu, chẳng qua Chiêu Vân phu nhân người này tính cách có chút cổ quái, còn không nhất định sẽ dạy nàng.”