Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 11: Hắn cười
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:51:51
Lượt xem: 429
Kế tiếp liên tục năm ngày sau, Khương Ấu An đều sẽ ra khỏi phủ, mua một ít nguyên liệu điều chế huân hương cùng nguyên liệu làm mặt nạ.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Khương Ấu An đem phấn trân châu vừa mua lấy ra, lại nghiền nát hai loại dược liệu.
Chờ sau khi toàn bộ dược liệu được nghiền nát thành bột, Khương Ấu An lấy ra một ít để vào giữa chén sứ, còn thuốc bột dư lại đổ vào trong bình sứ, đậy lại.
Đem thuốc bột cùng phấn trân châu trộn lại, trộn thêm cùng với một quả trứng gà, dùng bàn chải đặc chế trộn lại thành một.
Khương Ấu An lấy nước trong rửa mặt, lau sạch sẽ bọt nước trên mặt, ngồi trước gương bôi mặt nạ tự chế. Thực mau, cả khuôn mặt liền giống như mang một cái mặt nạ trắng giống như hồ.
Khương Ấu An nằm ở ghế thái sư, thích thú hưởng thụ thời gian đắp mặt nạ.
Hôm nay bận rộn cả ngày, trời đã không còn sớm nữa.
Hôm nay trời cũng tối nhanh.
Một loạt tiếng đập cửa vang lên.
Khương Ấu An đang chợp mắt một lát tỉnh lại, nàng sờ sờ mặt của mình, mặt nạ không sai biệt lắm sắp được.
"Vương phi gọi ngươi đi Tùng Tuyết viện."
Là giọng nói của Cao thị vệ.
Khương Ấu An vừa định trả lời, nhưng khẽ động một cái, làm từng khối mặt nạ liền rơi xuống.
Trong phòng tối đen như mực, nàng đứng dậy, muốn đi châm nến.
"Chẳng lẽ sớm như vậy đã ngủ rồi?"
Cao thị vệ gõ cửa lực đạo càng mạnh, Khương Ấu An không cẩn thận chạm vào chén trà làm rơi xuống mặt đất.
"Có chuyện gì vậy?"
Cao thị vệ nhíu mày.
Chớp mắt một cái liền phá cửa mà vào, đúng lúc Khương Ấu An đem ngọn nến thắp sáng lên.
Dưới ánh nền mờ ảo sâu kín.
Thiếu nữ một thân bạch y, tóc rơi rụng xuống dưới, một khuôn mặt.....
Vừa đúng lúc gió đêm từ ngoài cửa thổi vào.
Cao thị vệ đồng tử co rụt lại.
Thân thể cứng đờ.
“Quỷ…… Quỷ……”
“Quỷ a ——”
Một tiếng hét thê lương kia, truyền khắp toàn bộ Tử Lâm Viện.
Giây tiếp theo, hai mắt Cao thị vệ tối sầm, liền như vậy thẳng tắp hôn mê bất tỉnh.
Khương Ấu An: “?”
Một chỗ khác của Tử Lâm Viện.
Mặc Phù Bạch cùng Từ thị vệ đồng thời sửng sốt.
“Người tới.”
Khương Ấu An nhìn Cao thị vệ té xỉu trên mặt đất, vẻ mặt hoang mang.
Cao thị vệ này rõ ràng thoạt nhìn giống như một sát thần...... Như thế nào?
“Phát sinh chuyện gì?”
Thực mau.
Từ thị vệ đẩy Mặc Phù Bạch ngồi ở trên xe lăn tới.
Giọng nói lạnh lùng còn mang theo một tia nghiêm nghị.
Toàn bộ cửa của Vương phủ, đều là thềm đá không có ngạch cửa.
Khi Mặc Phù Bạch tới, vừa đúng lúc đối diện với khuôn mặt hoang mang kia của Khương Ấu An.
Từ thị vệ???
Mặc Phù Bạch cũng hơi đứng hình một chút.
“Khương Ấu An?”
Mặc Phù Bạch gọi tên của nàng.
Một cái chớp mắt kia, Khương Ấu An đột nhiên phát hiện, tên của mình dường như trở nên thập phần sinh động dễ nghe.
Từ từ.
Hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại không phải thời điểm nghĩ cái này.
Khương Ấu An mở to hai mắt, trên đầu có dấu chấm hỏi to đùng: "Hắn giống như bị ta dọa ngất xỉu????"
Từ thị vệ nhẫn nhịn đến lợi hại, “Thế tử phi, ngài đừng nhìn Cao thị vệ vóc người cao lớn, nhưng hắn sợ nhất là quỷ……”
Khương Ấu An: “…………”
Mặc Phù Bạch day day giữa mày của chính mình.
“Kéo đi.”
"Tuân lệnh."
Từ thị vệ khụ khụ hai tiếng, vội vàng tiến lên, nâng một chân của Cao thị vệ lên, liền kéo đi ra bên ngoài.
Chỉ là mới vừa kéo đi ra ngoài vài bước, Cao thị vệ có chút ý tứ muốn tỉnh lại.
Khương Ấu An nghiêng nửa người trên, cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc đối diện Cao thị vệ đang chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-11-han-cuoi.html.]
Từ thị vệ cũng cảm giác được, dừng lại bước chân, quay đầu vừa thấy.
Vừa lúc nhìn đến Cao thị vệ trừng lớn đôi mắt.
Khương Ấu An: “…… Chào……”
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Ấu An cũng không biết nên nói cái gì, liền theo bản năng vẫy tay chào hỏi……
Giây tiếp theo……
Cao thị vệ hai mắt tối sầm, lại…… Hôn mê bất tỉnh.
Khương Ấu An: “……”
Mặc Phù Bạch: “……”
Từ thị vệ nhịn cười, nhịn không được, khiêng chân Cao thị vệ, lập tức rời đi.
“Phốc……”
Khương Ấu An sau khi phản ứng lại, trực tiếp mà cười ra tiếng.
Trên mặt còn đắp mặt nạ, nhưng nàng chính là nhịn không được a!
Ai có thể nghĩ được, Cao thị vệ lớn lên so với quỷ còn hung dữ hơn thế nhưng lại sợ quỷ!
Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
“Ha ha ha ha……”
Những khối mặt nạ ở trên mặt nàng đang không ngừng mà rơi xuống dưới.
Mặc Phù Bạch: “…………”
"Thế tử điện hạ, ngày đó người ở ngoài cửa sổ làm ta sợ, khẳng định không phải là Cao thị......."
Khương Ấu An lời còn chưa nói xong, tầm mắt liền rơi xuống trên mặt Mặc Phù Bạch.
Lại phát hiện.
Khuôn mặt tinh xảo như ngọc kia của hắn, khóe miệng gợi lên một độ cong rất nhỏ.
Khương Ấu An hơi mở to hai mắt, biểu tình ngẩn ra.
Mặc dù là ý cười rất nhỏ, nhưng lại làm khuôn mặt cấm dục kia, ngũ quan trở nên sinh động.
Khí thế người khác ngàn dặm chớ đến gần, cũng phai nhạt rất nhiều.
"Ngươi cười?"
Khương Ấu An buột miệng thốt ra.
Nháy mắt tiếp theo, biểu tình Mặc Phù Bạch khôi phục như thường.
Lông my hơi run rẩy, ngước mắt nhìn nàng: "Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi giống gì?"
Khương Ấu An mới phản ứng lại, Cao thị vệ tới tìm nàng là vì vấn đề gì.
Vương phi hồi phủ!
Ngày ấy nàng trở về nhà, liền nghe nữ đầu bếp nói Vương phi đi miếu chùa, muốn ở lại một thời gian mới trở về.
Nàng trên danh nghĩa là mẹ chồng kêu Khương Ấu An qua.
Khương Ấu An xoay người chạy vào trong phòng, vừa mới xoay người, lại quay ngược trở lại.
“Ta đẩy ngươi trở về phòng.”
Hai người không ở chung một phòng.
Khương Ấu An đẩy xe lăn, liền hướng sương phòng Mặc Phù Bạch đi đến.
"Ngươi cứ để gương mặt như thế này?"
"Tuy rằng không quá đẹp, bất quá bên ngoài gió lớn, gió đêm thổi nhiều, nếu bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao? Ta trước đẩy ngươi trở về, sau đó bảo Từ thị vệ pha cho ngươi ly trà nóng..... Không đúng, buổi tối vẫn là đừng uống trà, nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh ngươi như thế nào ngay cả một nha hoàn hầu hạ cũng không có? Thị vệ dù sao cũng là nam tử, không có sự cẩn thận của nha hoàn....."
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lải nhải.
Chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực của Mặc Phù Bạch tựa hồ như có cái gì lập lòe, lướt qua rất nhanh.
"Ngươi nói thật nhiều."
-
Khương Ấu An sau khi đưa Mặc Phù Bạch trở về sương phòng, lập tức trở về rửa mặt.
Mấy ngày nay, kế hoạch dưỡng trắng của nàng không phải không có hiệu quả, tay vỗ ở trên da thịt, đều có thể cảm nhận được da thịt trở nên non mềm.
Sau khi thu thập cẩn thận xong, Khương Ấu An đi thẳng đến Tùng Tuyết Viện.
Trương ma ma ở ngoài cửa vừa thấy Khương Ấu An đến, lập tức đi vào bẩm báo.
"Ngày đó ta nên đem Vương gia tiến cung đi! Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người trong thiên hạ này đều biết thần Nam vương phủ ta cưới một cô nương gia đình thương nhân! Ngươi nói nàng nếu cứ an phận ở trong Vương phủ, không có ý kiến gì ta còn chưa vừa mắt, lại cứ phải nháo ra các loại chuyện xấu, làm ta ở chùa miếu đều không an tâm!"
"Ngươi nói Lưu Quốc Công phu nhân kia, nàng là cái thá gì, cũng dám ở sau lưng ta nói ra nói vào? Nàng cũng không nhìn xem gương mặt nàng đã biến thành bộ dạng gì? Cũng khó trách bên ngoài đồn đại Lưu Quốc Công nửa năm nay đều không đi đến phòng nàng một chuyến."
Khương Ấu An còn chưa tiến vào trong phòng, liền nghe được giọng nói bên trong truyền đến.
"Phu nhân, Lưu Quốc Công phu nhân chính là ghen ghét ngài bảo dưỡng tốt hơn so với nàng, cho nên ở sau lưng Vương phủ nói xấu đâu! Xin ngài bớt giận."
"Đúng không, ai có mắt cũng đều biết bổn Vương phi bảo dưỡng tốt, trẻ trung hơn so với nàng, xinh đẹp hơn so với nàng! Mau lấy gương tới, để bổn Vương phi nhìn xem dung nhan thịnh thế của mình."
Khương Ấu An: “…………”
Khương Ấu An chưa từng gặp qua Thần Nam Vương phi, nhưng là đối với nhân vật trong sách này có một chút ấn tượng, chỉ vì dưới ngòi bút của tác giả Thần Nam Vương phi thập phần yêu thích tự luyến.
Tính cách cũng là thập phần ngay thẳng.
Hiện tại xem ra, không phải giống như tự luyến.