Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-10-08 15:11:17
Lượt xem: 144
Nghe vậy, chị Tống không vui.
Mặc dù Kỷ Sơ Hòa có nghịch ngợm, nhưng mới hơn hai mươi tuổi, ai không nghịch ngợm chứ?
Huống hồ không nói chuyện khác, việc tiếp đãi khách bọn họ vẫn rất chu đáo, dâu tằm gần đây khó mua, việt quất giá cả đắt đỏ, Tiểu Tống còn chọn loại tốt nhất, quả to nhất.
Khi ăn không thấy phàn nàn, miệng ăn đến đen kịt, giờ lại nói bọn họ keo kiệt?
Chị Tống càng nghĩ càng tức, chống nạnh mắng: “Keo kiệt chỗ nào? Keo kiệt chỗ nào? Bao nhiêu năm nay công ty tiếp đãi khách vẫn luôn tốt thế này. Đừng có mở mắt nói dối, có đôi khi hãy tìm lý do ở mấy người tư bản các anh, bao nhiêu năm rồi có điều chỉnh tỷ lệ chi trả không? Lương có tăng cho chúng tôi không?”
Minh Dương: “...”
Mẹ nó, toàn là đồ điên.
“Giám đốc Kỳ, cậu Minh đã đi tìm cô Kỷ rồi.” Trương Giản thành thật báo cáo tình hình mình nắm được cho người đang đứng cạnh cửa sổ sát đất: “Nghe nói bị ném ra khỏi văn phòng, đi ra ngoài mà còn đi khập khiễng.”
Kỳ Bắc Mặc không hề ngạc nhiên, anh ta đã sớm cảnh báo Minh Dương không nên trêu chọc Kỷ Sơ Hòa. Khi đó Minh Dương nghĩ rằng anh ta đang cảnh báo vì Kỷ Sơ Hòa, vừa cười lạnh vừa nói: “A Đường mới rời đi vài năm mà hắn ta đã thay lòng đổi dạ.” Còn lên kế hoạch làm thế nào để gặp người phụ nữ này.
Trời cao chứng giám, Kỳ Bắc Mặc thực sự là vì lòng tốt mà khuyên bảo, người trước đây trêu chọc Kỷ Sơ Hòa, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện.
Anh ta “ừm” một tiếng tỏ ý đã biết, phất tay ra hiệu Trương Giản đi ra ngoài.
Ngoài cửa sổ xe cộ tấp nập, tòa nhà cao tầng hiện rõ sự phồn hoa, ánh mắt Kỳ Bắc Mặc trở nên trống rỗng, đột nhiên nở một nụ cười tự giễu: “A Đường…”
Ngoài văn phòng, Trương Giản cẩn thận khép cửa lại, móc ra chiếc điện thoại đang rung liên tục trong túi.
Điều cậu ta không dám nói là sau khi Minh Dương rời khỏi công ty, trong nhóm chat nhỏ của nhân viên lan truyền tin đồn rằng vị này và giám đốc Kỳ có quan hệ đặc biệt, việc đi khập khiễng là do lao lực quá mức, thậm chí còn có cả fanfic viết về chuyện này.
[Cục tình báo Kỳ thị]
[Lương tháng ba ngàn tám suốt ngày cười hả hê]: Các bạn, tôi vừa viết xong một fanfic, ai muốn đọc thì nhắn 1
[Đồng nghiệp của ông chủ trên thiên đường]: 1
[Nô tài kiêu ngạo hiện đại]: Không thể nào, ai lại nhắn 1 chứ, mọi người có nhắn 1 không, tôi thì không, ôi cái bàn phím sao hỏng rồi 11111
[Lương tháng ba ngàn tám suốt ngày cười hả hê]: Có cảnh nóng
[Người phát minh chế độ điều chỉnh nghỉ phép rửa tay đi]: 111
[Muốn tát sếp một cái]: 111
…
Nhóm này là nhóm chat riêng của nhân viên dùng tài khoản phụ để tám chuyện, không ai biết ai là ai, trò chuyện càng không kiêng nể gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-80.html.]
Trong nhóm có mấy trăm người, nhưng những người thường xuyên trò chuyện chỉ có mười mấy người.
Mà lúc này, đột nhiên tất cả như xác c.h.ế.t vùng dậy, điên cuồng nhắn tin “111”.
Trương Giản vừa tự trách vừa gửi một tin nhắn.
[Lão nô lên sân khấu]: 1
Hôm nay cậu ta phải xem, à không, phê phán, phê phán hành vi lấy lãnh đạo ra làm trò đùa này!
[Anh đỏ mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt: Chẳng phải anh đã nói với em mặc màu hồng rất đẹp sao, giờ sao lại không dám nhìn em? Vậy những năm tháng của chúng ta, trong lòng anh là gì? Người đàn ông nghe nhắc đến quá khứ, biểu cảm trên mặt có chút động lòng, nhưng vẫn cứng rắn hỏi: Màu hồng mềm mại, giờ em bao nhiêu tuổi rồi?]
Ba phút sau, trong nhóm.
[Nô tài kiêu ngạo hiện đại]: Giám đốc Kỳ cũng thật là (che trán)
[Lão nô lên sân khấu]: Có phần tiếp theo không?
“Tiểu Tống, tôi đã đặt trà chiều, cậu đi lấy lên chia cho chị Tống một phần.”
Tiểu Tống vội vàng cất điện thoại, đứng thẳng người chào Kỷ Sơ Hòa đang đi ngang qua: “Vâng thưa bà chủ!”
Kỷ Sơ Hòa dừng bước, quay lại nhìn cậu từ đầu đến chân.
Tiểu Tống căng thẳng, chân giấu sau bàn làm việc không ngừng cọ xuống đất.
Cuối cùng, cậu nghe thấy Kỷ Sơ Hòa thở dài: “Người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt, không cần căng thẳng như vậy, đi làm vốn đã rất mệt mỏi, thả lỏng chút đi.”
Tiểu Tống thở phào nhẹ nhõm, cảm động đến rơi nước mắt: “Bà chủ thật tốt.”
Kỷ Sơ Hòa gật đầu: “Tôi đi trước, cậu đi lấy trà sữa lên uống đi.”
Tiểu Tống nhặt điện thoại lên, nhanh chóng gửi một tin nhắn trong nhóm.
[Lương tháng ba ngàn tám suốt ngày cười hả hê]: Đợi tôi xuống lấy đồ ăn rồi sẽ viết tiếp.
Ở phía bên kia, vừa vào thang máy, điện thoại trong túi Kỷ Sơ Hòa rung lên, cô mở ra xem tin nhắn nhóm, rồi gõ chữ trả lời.
[Muốn tát sếp một cái]: Nếu trước khi tôi về nhà không có phần tiếp theo, tôi sẽ gửi fanfic của cậu cho Kỳ Bắc Mặc xem.