Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-09-12 16:25:57
Lượt xem: 222
“Khụ khụ, Sơ Hoà à.” Đạo diễn Chu ở bên cạnh ho khan, nhỏ giọng gọi cô: “Thật sự không uống nổi thì nói một tiếng, không uống cũng không sao, đừng đổ rượu xuống dưới bàn nữa ha.”
Kỷ Sơ Hoà tự cho rằng mình làm rất kín đáo rồi, ngạc nhiên hỏi: “Đạo diễn Chu, sao ông biết được?”
Đạo diễn Chu đưa chân trái ra, ống quần màu trắng ướt một mảng lớn: “Cô đổ hết lên chân tôi rồi.”
“...”
Kỷ Sơ Hoà xấu hổ cười cười: “Haha, lần sau tôi sẽ đổ sang bên trái.”
Đạo diễn Chu đứng dậy ra ngoài một lúc, khi quay lại đã thay quần khác, còn mang theo một tin đồn.
“Nghe nói dưới lầu có một đoàn phim tổ chức liên hoan, diễn viên đánh đạo diễn, không biết là diễn viên nào mà nóng tính thế.” Đạo diễn Chu vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống, cười cảm thán: “May mà người này không ở đoàn phim của chúng ta, nếu không xương cốt già nua của tôi đã tan nát rồi.”
Kỷ Sơ Hoà gặm chân gà không nói gì.
*
Đạo diễn Trần đã buông lời đe doạ sẽ khiến cô không thể trụ lại trong giới giải trí, nhưng suốt hai ngày tiếp theo, Kỷ Sơ Hoà không gặp phải rắc rối nào. Ngược lại, đạo diễn Trần và quản lý Triệu lại lên hot search, còn cô đánh người lại không hề được nhắc đến trong bài báo nào.
Kỷ Sơ Hoà không bận tâm ai là người đứng sau xử lý chuyện này, dù sao thì người đó cũng sẽ không nhịn được mà tự lộ ra thôi.
Quả nhiên, tối hôm đó, Kỳ Bắc Mặc không nhịn được mà nhắn tin cho cô.
[Kỳ]: Biết tại sao truyền thông không nhắc đến cô không?
Kỷ Sơ Hoà không trả lời anh ta.
Hai phút sau, anh ta gửi một bao lì xì, trên đó viết “nói chuyện”.
Kỷ Sơ Hoà lập tức nhận ngay.
[Ly hôn mang theo hai con rùa phun lửa]: Không biết
Kỳ Bắc Mặc theo phản xạ đánh một dấu chấm, định gửi đi, nhưng nhớ đến câu “anh đẻ trứng” của cô, anh ta đành đen mặt xoá đi.
[Kỳ]: Không sao chứ?
[Ly hôn mang theo hai con rùa phun lửa]: Hai người bọn họ chỉ bị tôi tát hai cái, có sao đâu, lại không thiếu cân thiếu lạng.
Ai hỏi bọn họ có sao hay không, hơn nữa thiếu cân thiếu lạng có thể dùng để tả người sao?
Kỳ Bắc Mặc muốn nói lại thôi, cuối cùng tắt màn hình.
Kỷ Sơ Hoà khắc anh ta.
Khắc đến mức anh ta cũng không rõ ràng nữa, lại còn lo lắng cho cô có sao không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nu-chinh-truyen-nguoc-noi-dien/chuong-57.html.]
Bằng cú tát mạnh kia có thể làm người ta bị chấn thương não, cô có thể có chuyện gì chứ.
Kỷ Sơ Hoà chờ một lúc không thấy Kỳ Bắc Mặc gửi thêm bao lì xì nào, bĩu môi, rồi bật chế độ không làm phiền với anh ta trên wechat.
Lúc này, chị Tống đang đi huấn luyện ở nơi khác bất ngờ gửi cho cô mấy bao lì xì.
[Chị Tống]: [Luôn vui vẻ]
[Chị Tống]: [Học hành nghiêm túc]
[Chị Tống]: [Không được chửi bậy]
Kỷ Sơ Hoà nhận bao lì xì đầu tiên.
[Ly hôn mang theo hai con rùa phun lửa]: Bị ai chiếm xác rồi à?
[Chị Tống]: Hôm nay học được từ huấn luyện người đại diện kim bài, cần dỗ dành nghệ sĩ của mình, không được tức giận, không được đánh mắng. Trước đây chị có hơi nghiêm khắc với em, sau này sẽ cố gắng sửa đổi.
[Chị Tống]: Sao em chỉ nhận một cái? Còn hai bao lì xì nữa mà.
[Ly hôn mang theo hai con rùa phun lửa]: Cái nào không làm được thì em không nhận.
[Chị Tống]: [60s]
Tin nhắn thoại 60s là giới hạn của wechat, không phải của chị Tống. Kỷ Sơ Hoà không mở nghe, chỉ gửi lại một biểu cảm [mỉm cười].
*
Đạo diễn chương trình giải trí nói rằng tập ba sẽ đến một nơi mới. Tài xế vẫn đưa Kỷ Sơ Hoà đến ngôi nhà nhỏ của chương trình “Bạn yêu” để tập hợp trước, sau đó ngồi xe của tổ chương trình cùng xuất phát.
“Hôm nay chúng ta sẽ đến một thôn xóm gần Nam Thành, tập này sẽ quay ở đó. Vẫn dựa theo tổ đội lúc trước: Kỳ Bắc Mặc và Hùng Vũ Thiến, Tạ Tư Duệ và Lạc Đình Phỉ, Tạ Lê và Kỷ Sơ Hoà.”
“Xe của tổ chương trình đã đợi sẵn ngoài kia, mọi người hãy mang hành lý từ phòng xuống, chúng ta sẽ xuất phát ngay.”
Đạo diễn nói xong, để lại thời gian cho bọn họ mang hành lý xuống. Mấy người bọn họ lần lượt lên lầu, Tạ Tư Duệ lịch sự nói: “Phỉ Phỉ, lát nữa tôi mang hành lý xuống giúp cô nhé.”
“Được không? Cảm ơn anh nhiều!” Lạc Đình Phỉ vui vẻ chạy vào phòng.
Phòng của bốn người bọn họ ở tầng hai, Tạ Lê và Kỷ Sơ Hoà tiếp tục lên lầu, anh thuận miệng hỏi: “Có cần tôi mang hành lý giúp không?”
Kỷ Sơ Hoà ngập ngừng nhìn cánh tay của anh: “Anh có được không?”
Tạ Lê nhướng mày: “Coi thường ai vậy? Nói thế thì tự mang đi.”
Nói là vậy, nhưng khi Kỷ Sơ Hoà đẩy vali ra, Tạ Lê đã đeo ba lô đen chờ sẵn bên ngoài.