Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 63
Cập nhật lúc: 2024-08-22 21:55:37
Lượt xem: 19
Thời Ngọc ngả người xuống ghế sofa, đôi mắt vô hồn khi Thịnh Mẫn lải nhải chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo cậu.
Trên người cậu mặc bộ vest ba mảnh được Thịnh Mẫn đặc biệt đặt may từ nước ngoài, cúc áo thậm chí còn khắc hai chữ “sy.” Thiết kế tinh xảo của bộ trang phục làm nổi bật dáng người mảnh mai, làn da trắng như tuyết của Thời Ngọc.
Mái tóc đen mượt mà, đôi mắt phượng dài hẹp đầy vẻ yêu kiều, đôi môi đỏ thắm, và hàng mi dài tinh mịn làm cho gương mặt cậu toát lên vẻ quý phái, tự tin, như một công tử của gia đình danh giá được nuôi dưỡng từ nhỏ. Khi cậu đứng dưới ánh đèn, nhìn Thịnh Mẫn, bà như bị cuốn về quá khứ, về ngày sinh nhật của Thời Ngọc khi cậu mới ba tuổi.
Năm đó, Thời Ngọc lần đầu tiên mặc vest, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khí chất của một thiếu gia. Mặc dù vừa mới khỏi bệnh, cậu vẫn vươn tay nhỏ mềm mại, nắm lấy tay mẹ, gọi "Mụ mụ" bằng giọng nói ngọt ngào.
Thật kỳ lạ, Thịnh Mẫn từng nghĩ rằng những ký ức này sẽ theo bà suốt đời. Nhưng mãi đến giờ phút này, bà mới khó khăn lắm mới nhớ lại những ký ức thoáng qua như một đoạn phim ngắn.
Khi lấy lại tinh thần, bà nhận ra Thời Ngọc đang đứng dưới ánh đèn, nhìn bà với vẻ nghi hoặc: "Mụ mụ?"
Thịnh Mẫn ngẩn ra, nhấp môi cười: "Bảo bối, con mặc bộ này thật đẹp. Mụ mụ sẽ gọi điện thoại đặt thêm cho con vài bộ nữa."
Thời Ngọc cũng cười nói: "Hảo a."
Bữa tối do đầu bếp lâu năm của gia đình Yến chuẩn bị, mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng. Thời Ngọc và Thịnh Mẫn ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nói về những chuyện đã xảy ra trong ngày.
Người cha "tiện nghi" của Thời Ngọc chỉ được nhắc đến hai lần trong câu chuyện, và nhanh chóng bị Thịnh Mẫn bỏ qua, tồn tại của ông thậm chí không đáng kể như việc bà vô tình nhìn thấy một con rắn trên đường quốc lộ ở Úc.
Sau bữa ăn, Thịnh Mẫn kéo Thời Ngọc ngồi trên sofa xem phim truyền hình và trò chuyện, ăn trái cây cho đến khi đêm khuya mới miễn cưỡng buông tay, giục cậu đi ngủ.
Thời Ngọc cười, trở về phòng ngủ.
Sau khi rửa mặt và lên giường, cậu phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, kèm theo vài tin nhắn:
[ Thịnh Huyền ]: Cơm nước xong sao?
[ Thịnh Huyền ]: Không cần thức đêm, đi ngủ sớm một chút.
[ Thịnh Huyền ]: Ngày mai anh đi công tác, một tuần sau mới về, đến thành phố G. Đưa theo gì thì cũng chỉ là trợ lý thôi.
[ Thịnh Huyền ]: Thời tiết thay đổi, nhớ đắp chăn, đừng để bị cảm.
……
[ Thịnh Huyền ]: Có thời gian thì về thăm William.
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
……
Thời Ngọc xoa tóc, đứng dưới ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ, có chút ngẩn ngơ. Cậu bước đến mép giường và ngồi xuống, trên người vẫn còn vương chút hơi nước sau khi tắm, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng trở nên đặc biệt xinh đẹp và rực rỡ. Nhìn vào những tin nhắn trước đó của Thịnh Huyền, cậu giữ một thái độ lãnh đạm, nhưng khi đọc đến tin nhắn cuối cùng, Thời Ngọc không khỏi nhìn chằm chằm, rồi đáp lại:
"[Ngươi ngày mai đi?]"
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh chóng: "[Ân.]"
Nhìn thấy chỉ một chữ đơn giản, Thời Ngọc thậm chí có thể tưởng tượng ra Thịnh Huyền đang ngồi sau chiếc bàn gỗ đỏ, với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách, chăm chú nhìn vào điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/63.html.]
Dừng lại một chút, Thời Ngọc nhắn tiếp: "[Hảo, ngươi đi đi. Ta ngày mai đi đón William về.]"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
Sau đó mới có một tin nhắn đơn độc xuất hiện, mang theo chút cảm giác tịch mịch: "[Ân]"
Không hề có dấu chấm câu.
Thời Ngọc nhướng mày, trong mắt lóe lên một chút ý cười mà chính cậu cũng không nhận ra.
Hôm nay là một ngày cậu đã gặp Thịnh Mẫn, trở về Yến gia. Chuyện với Thịnh Huyền được Thịnh Mẫn chấp nhận mà không có nhiều xung đột như cậu từng lo ngại, và ngày mai cậu sẽ được gặp lại William đáng yêu. Đó thật sự là một ngày tốt đẹp.
Hệ thống cười lạnh: "Thật vậy sao? Ta thân ái, ngươi có chút nào quan tâm đến nhiệm vụ vai chính không? Ngươi cảm thấy mình đã làm đủ chưa?"
Thời Ngọc giật mình nhớ lại. Không hiểu sao, ở thế giới này cậu lại cảm thấy thoải mái đến mức đôi khi quên mất nhiệm vụ của mình, thậm chí có chút cảm giác mơ hồ như trong giấc mộng.
"Khụ," cậu xấu hổ lau tóc, rồi cẩn thận hỏi: "Vậy tình hình của vai chính hiện giờ ra sao?"
Hệ thống cười khẩy: "Còn ra sao nữa? Thẩm Thác giờ đang lướt sóng ở biển rồi."
Thời Ngọc hỏi lại: "Vậy còn vai chính công?"
Hệ thống tức giận nói: "Vai chính công đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm."
Thời Ngọc ngạc nhiên: "Thật sự có y học kỳ tích như vậy sao?!"
"Cái gì mà y học kỳ tích!" Hệ thống giận dữ: "Đừng có đem mọi thứ đổ cho y học kỳ tích!"
Thời Ngọc nhanh chóng hùa theo: "Đúng đúng, là do y học hiện đại có khả năng kỳ diệu."
Hệ thống càng giận dữ: "Ngươi có biết không, vai chính công sống sót là nhờ vào ánh sáng của vai chính! Ngươi có thể suy nghĩ khoa học một chút không!"
"…" Thời Ngọc đã cảm thấy mệt mỏi: "Ngươi lại muốn nói về khoa học với ta…"
Cậu nhanh chóng chặn dòng suy nghĩ đó lại và cẩn thận nói: "Ngươi nói đúng, tất cả là lỗi do ta."
Hệ thống phồng má lên đầy kiên quyết: "Nhiệm vụ lần này nếu muốn thành công, hoàn toàn phải dựa vào ta! Hiện tại Thẩm Thác đã bị đưa về Mỹ, chỉ cần hai người họ có cơ hội gặp lại… nhiệm vụ vẫn còn có thể thành công!"
Thời Ngọc hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ làm gì?"
Hệ thống đáp với giọng đầy quyết tâm: "Chờ!"
...
Vậy chờ đợi điều gì, cần phải đợi thời gian trả lời.
Đêm càng về khuya, Thời Ngọc nằm trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ yên bình.