Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 38
Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:01:17
Lượt xem: 12
Lương Vĩ lập tức tái mặt, sắc xanh và trắng đan xen. Hắn làm sao có thể biết Sở Khoát đang ở đâu, việc Thời Ngọc biến mất vốn chẳng liên quan gì đến hắn. Thế nhưng, tình huống trước mắt lại vô cùng bất lợi cho hắn, nhất là việc Sở Khoát đột nhiên không có mặt càng khiến mọi thứ trở nên khó xử. Ai mà không biết hắn và Sở Khoát thân thiết, nếu chuyện Thời Ngọc biến mất thực sự có liên quan đến Sở Khoát, thì dù có lý lẽ cũng khó mà biện minh!
Nghe tiếng thúc giục ngày càng sốt ruột của các bạn học bên tai, Lương Vĩ căng da đầu, chịu đựng cái nhìn lạnh băng của người đàn ông trước mặt. Hắn cắn răng, định đẩy trách nhiệm sang cho Sở Khoát. Nhưng ngay khi hắn mở miệng, chưa kịp nói ra hai chữ "Sở Khoát," cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Ánh sáng chói lòa ngay lập tức tràn vào căn phòng VIP.
Một vệ sĩ bước vào, cúi đầu thì thầm bên tai Thịnh Huyền, giọng nói đủ lớn để mọi người trong phòng nghe rõ:
“Tiên sinh, đã tìm thấy tiểu thiếu gia. Cậu ấy đang ở bệnh viện.”
Trong bóng tối trên ghế sô pha, trái tim Thịnh Huyền bỗng dưng ngừng đập.
“Bệnh viện?”
“Vâng,” vệ sĩ trả lời, giọng có chút do dự, “Bác sĩ nói tình trạng của tiểu thiếu gia rất phức tạp, cần ngài tự mình đến để nghe giải thích.”
“Nghe nói… nghe nói là trúng độc.”
Ngay lập tức, không đợi mọi người trong phòng kịp hoàn hồn từ tin tức đáng sợ đó, Thịnh Huyền – người luôn giữ vẻ bình tĩnh – đột nhiên đứng dậy và bước ra ngoài. Bước chân hắn nhanh và mạnh, bóng dáng lướt qua như một con thú bị đánh trúng nghịch lân, mang theo một luồng lệ khí không hề che giấu, khiến không khí xung quanh trở nên âm u và đáng sợ.
---
Tư lập bệnh viện.
Trong phòng bệnh, không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi nước sát trùng. Ngẫu nhiên có tiếng nói vang lên, cũng bị nén xuống rất thấp, như thể mọi người sợ làm phiền sự yên tĩnh của thiếu niên đang nằm trên giường bệnh.
“... Liều lượng dược tề không quá nặng, dược tính cũng không quá mạnh, may mà đưa đến kịp thời, nên không có gì nghiêm trọng...” Giọng nói của một người đàn ông trung niên đầy thận trọng và nhỏ nhẹ, “Tuy nhiên, tiểu thiếu gia vốn có cơ thể yếu từ nhỏ, lần này có thể sẽ để lại một ít di chứng, cần phải chăm sóc kỹ lưỡng trong tương lai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/38.html.]
Ánh sáng trong phòng bị cắt thành từng mảng nhỏ bởi cửa chớp. Trong bóng tối lớn nơi người đàn ông ngồi, khuôn mặt hắn khó nhìn rõ, chỉ có thể thấy đôi tay đặt trên đầu gối, trắng nhợt, thon dài, như những người sinh ra trong nhung lụa.
“Là loại dược gì?”
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Giọng hắn lạnh lùng, vừa hỏi vừa không để ý xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái. Động tác chậm rãi, như thể người nằm trên giường không phải là tiểu cháu ngoại duy nhất của hắn, mà chỉ là một người xa lạ không quan trọng.
Tuy nhiên, mơ hồ trong ngữ khí bình tĩnh đó, bác sĩ lại cảm nhận được một sát khí nặng nề, báo hiệu một cơn bão đang tới.
Da đầu ông ta tê dại, không dám chậm trễ mà giải thích: “Là một loại thuốc kích thích tình dục, thường bán ngầm trên chợ đen. Cũng may được thay thế nhanh, nếu tiểu thiếu gia có sức khỏe tốt hơn, hút vào lượng thuốc đó cũng không đến mức gây ra hậu quả nghiêm trọng...”
“—— Ta không muốn nghe mấy chuyện này!”
Ngữ khí đột ngột trở nên trầm hơn, Thịnh Huyền dừng lại động tác xoay nhẫn, thô bạo cắt ngang lời bác sĩ.
Ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, nguy hiểm và thiếu kiên nhẫn, như một con thú dữ sắp lao vào con mồi: “Nói cho ta di chứng là gì? Có thể chữa khỏi hay không?”
Bác sĩ rùng mình, vội vàng đáp: “Khi đến bệnh viện, dược tính trong cơ thể tiểu thiếu gia đã được đào thải gần hết. Thịnh tiên sinh, ngài yên tâm, sau hai ngày bổ sung nước và dinh dưỡng sẽ không sao!”
“Di chứng... Di chứng có thể là dược tính có khả năng tái phát, cần phải được bài xuất kịp thời! Ngoài ra không có gì nghiêm trọng khác!”
Ngay khi lời nói vừa dứt, không khí xung quanh lập tức chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ, như cái chết.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo lấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha làm trung tâm, trong khoảnh khắc, lan tỏa khắp căn phòng.
Bác sĩ bối rối và hoảng sợ, đồng thời nghe thấy giọng nói chậm rãi vang lên của người đàn ông.
“Đã bài xong rồi?”
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ, người đàn ông tóc đen mắt đen ngồi đó, dáng vẻ ung dung, tơ lụa tóc đen mềm mại rủ xuống vai. Khuôn mặt luôn thanh lãnh của hắn giờ đây phủ lên một lớp sát khí nồng đậm, không hề che giấu.
Hắn dường như cười nhẹ, giọng điệu mềm mỏng, nhưng từng chữ từng lời lại đầy đe dọa, chậm rãi hỏi lại: “Như thế nào bài?”