Trình Ý liếc Phó Dạ Xuyên, nụ phần ngạo nghễ và chế giễu, như đang nhạo cảnh của hiện tại.
Nhìn xem, Phó Dạ Xuyên cũng ngày hôm nay!
Lục Kỳ đuổi theo, ánh mắt cũng theo bóng lưng Tô Nam, khẽ tặc lưỡi:
“Lão Phó, ly hôn , đừng hối hận. Tất cả đều là trò của đàn bà đó thôi.”
Phó Dạ Xuyên nghiêng đầu liếc một cái, ánh mắt âm trầm:
“Cần dạy việc ?”
Lục Kỳ mắng đến lạnh cả sống lưng, nhất thời dám lên tiếng.
Người phụ nữ đó hôm nay khiến Phó Dạ Xuyên mất mặt bao , chắc là đang giận đến phát điên. Dù lời Phó Oánh Oánh quá, nhưng ai bảo phụ nữ đó ngày xưa cứ mặt dày đòi gả nhà họ Phó chứ?
Chẳng tự cô chuốc lấy ?
Vừa bước sảnh tiệc, thể vì thể diện của tập đoàn Tô thị hoặc vì sự nổi bật đêm nay, khá nhiều đến mời rượu Tô Nam.
Cô vốn đến đây để mở rộng quan hệ và nắm bắt tin tức, nên cũng vui vẻ chào hỏi, nâng ly đáp lễ từng , nhưng đều chừng mực, ai thực sự ép rượu quá mức.
Trình Ý ở bên cạnh giúp cô chặn ít rượu, nhưng cô vẫn uống đến choáng váng, tìm cơ hội lén nhà vệ sinh.
Rửa mặt bằng nước lạnh, n.g.ự.c cô cũng nhẹ nhõm hơn. Vừa định lấy khăn giấy lau mặt thì thấy bên ngoài vang lên giọng của Phó Oánh Oánh.
Team Hạt Tiêu
“Tiện nhân Tô Nam đó, nhất định bỏ qua cho chị . Hôm nay nhà họ Phó mất hết mặt mũi, còn đám đàn ông vây quanh nó, thật là mất mặt!”
“Dựa đàn ông để leo lên thì nghĩ là nữ cường nhân chắc? Cô nghĩ là cái thá gì?”
Vừa , Phó Oánh Oánh cùng một cô bạn bước , liền thấy Tô Nam đang tựa bồn rửa tay, khoanh tay đó, khóe môi cong lên nụ lạnh.
Cô sững một lúc, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ chanh chua, hừ lạnh một tiếng:
“Đi cũng thấy xui xẻo!”
Tô Nam nhẹ:
“ cũng thấy .”
Phó Oánh Oánh lập tức nhướng mày:
“Chị tư cách gì mà thế? Người bộ mặt thật của chị, chị tưởng che giấu quá khứ là thể từ đầu? Loại như chị mãi mãi rửa sạch cái mùi nghèo hèn đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/chuong-45-that-su-muon-tinh-so.html.]
Tô Nam khẽ nhếch môi, đầu nhưng tay cô dứt khoát mở vòi nước, nước chảy ào ào, ai hiểu hành động ý gì.
Có lẽ là lời đối phương khác thấy?
“Phó tiểu thư, chủ động so đo chuyện cũ với cô, lẽ cô nên cảm ơn trời đất. Đừng tự rước lấy khó chịu.”
Giọng cô lạnh đến thấu xương, nhưng nụ nhẹ bên môi khiến cô trông vẻ dịu dàng.
Phó Oánh Oánh tức giận đến biến sắc:
“Chị dám cảnh cáo ? là đại tiểu thư nhà họ Phó, chị là cái thá gì? Rời khỏi nhà họ Phó , chị chẳng là gì hết!”
Không Phó Dạ Xuyên ở đây, cô chẳng sợ gì cả.
Ngày xưa, cô luôn xem thường chị dâu như Tô Nam. Bản tính cao ngạo khiến cô bao giờ thực sự coi Tô Nam là một nhà.
Một cô gái xuất nghèo hèn như Tô Nam, tư cách gì để ngang hàng với trong nhà họ Phó?
Cô từng cố tình bắt Tô Nam giặt quần áo bằng tay, nếu giặt hỏng thì chửi bới ầm ĩ, đến cả việc rót ly nước cũng tự , cứ bắt Tô Nam , ý thì bắt …
Bao ức hiếp, bao Tô Nam nhẫn nhịn im lặng, khiến Phó Oánh Oánh tưởng rằng cô thực sự sống khúm núm mãi mãi.
Ngay cả khi ly hôn, cô vẫn cho rằng Tô Nam quyền phản kháng, mãi mãi thấp hơn cô một bậc!
“Chỉ cô mới nghĩ nhà họ Phó là ghê gớm, thật hiểu cô lấy cái cảm giác ưu việt đó?”
Tô Nam khẩy, mặt là vẻ chế nhạo rõ ràng.
Phó Oánh Oánh lạnh:
“Hừ, ngày đó chị mặt dày đòi gả cho mấy lời ? Tô Nam, chị quên mất mặt thế nào ? Tình nguyện ngân hàng m.á.u cho Kiều Uyển Như, chỉ để vợ ? Đó đều là lịch sử quang vinh của chị đó…”
Tô Nam thu nụ , khuôn mặt trở nên lạnh lùng.
“Phó tiểu thư, năm đó hổ, mà là mắt mù. Nếu cô còn dám nhắc chuyện cũ, thì thật sự sẽ bắt đầu tính sổ đấy.”
Tính sổ? Một phụ nữ nghèo hèn như chị , lấy gì để tính sổ?
“Chị dọa ? Tô Nam, bản lĩnh thì cứ thử xem! Á!”
Phó Oánh Oánh bỗng nhiên hét toáng lên…