Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 9: Flipendo
Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:10:41
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cậu ở với dì dượng phải không Douglas? Dì cậu khỏe không?” Matthew hỏi, nhóc có vẻ quan tâm đến bạn bè nhỉ, Giselle nghĩ.
“À ờ, dì khỏe lắm, có hơi bận tý thôi, dạo này ở bệnh viện Thánh Mungo hình như nhiều việc hơn, dì phải tăng ca. Dượng mình phải thế dì đưa mình đến nhà ga Ngã Tư Vua đó chứ, mà dì quên dặn mình cách vô Sân ga 9 3/4 thế nào, mình với dượng lớ ngớ một hồi mới biết đường vô.”
“Dượng cậu là Muggle à?” Ivory hỏi, giong cô bé nhanh nhảu, lanh lảnh, Giselle muốn ngủ mà không được.
“Ừa đúng rồi,” con cóc kêu ộp ộp hai tiếng, nhóc Douglas đứng dậy chào, “thôi mình về toa của mình đây, tý gặp nhé.”
“Hmm cậu ấy không thích nói về ông dượng Muggle thì phải?” nhóc Noland nói, giọng nhẹ hơn bình thường sau khi nhóc mặt tròn với con cóc đã đi khỏi. Giselle hơi ngạc nhiên, cậu nhóc hóa ra cũng khá tinh ý, dù ăn liên mồm.
“Chẳng ai thích nói mình sống với Muggle đâu, trừ mấy đứa gốc Muggle như mình với Giselle thôi,” thôi đừng nhắc đến tên tôi được không.
“Ơ sao lại thế? Mình thấy bình thường mà, mẹ mình cũng là gốc Muggle đấy thôi,” tóc đen nói.
“Chí ít mẹ cậu là phù thủy. Cha mẹ cậu đều là phù thủy. Khi nãy mình có nghe nói có đứa gốc Muggle nào hôm bữa bị thằng nhóc Montgomery dọa sợ đến tè ra quần ở Hẻm Xéo kìa,” con nhỏ nói từ “tè ra quần” tỉnh bơ như thường, bé gái à, không nên dùng mấy từ thô tục như thế. Mà có phải “tè ra quần” đâu, đúng là tam sao thất bản, cô nghĩ.
“Montgomery à, thôi coi như nó xui thôi,” Noland đáp, “nhà đó nổi tiếng chống Muggle từ xưa giờ mà.”
“Chú mình nói cha nó là Sứ giả Thần chết, ông Bộ trưởng Sheppard mắt mù mới không tống cha nó vô ngục Azkaban.”
“Ê Burrows, không ai dạy mày nói xấu sau lưng người khác là không ngoan à?” cái toa lại có khách đến thăm, giọng khinh khỉnh, mặt nhỏ nhọn, tóc nâu, theo sau là mấy đứa nữa, “ờ mà mày còn ba má đâu mà dạy mày”, đằng sau có tiếng cười hùa theo, nhưng không phải tất cả đều cười.
Nhưng ai đang cười cũng đều tắt ngắm khi Matthew đứng phắt dậy, rút cây đũa phép từ trong áo chùng ra bằng một động tác thành thạo, “Flipendo”, rồi từ đầu cây đũa phép chĩa ra một ánh sáng màu tím, mặt nhọn như mất thăng bằng, như có một vật nào đó thật to thật mạnh va vào trước người nó, làm nó ngã uỵch ra đằng sau. Nếu không nhờ mấy đứa đứng sau đông đúc đỡ tựa thì nó đã ngã xuống sàn rồi.
Tiếng la hét thất thanh. Giselle muốn biến tàng hình, muốn ra khỏi cái toa này, thật là sai lầm cho bọn trẻ nít này vào ngồi cùng mà. Trời ơi cô chỉ muốn là nhân vật qua đường không ai chú ý thôi, cô không muốn dây dưa với cốt truyện đâu.
“Đừng có động đến ba má tao,” Matthew nói, vẫn chưa cất đũa phép, thằng nhóc Noland cũng đứng dậy, mồm vẫn phồng ra. Con bé Ivory hấp tấp đứng dậy: “Nè nè tụi mình không được phép dùng pháp thuật đâu.”
“Đúng vậy, và gây chuyện đánh nhau thì càng không!” Một giọng nữ trẻ vọng lại, rồi giọng nam khác: “Nè mấy đứa năm nhất phải không? Còn chưa phân nhà mà đã gây rối đánh nhau rồi?”
“Chưa phân nhà chưa thể trừ điểm đứng không học trưởng?” đứa nào trong đám đỡ thằng nhóc hỏi. Người đến chắc là các huynh trưởng huynh tỷ.
“Chưa, nhưng tụi này sẽ báo cáo lại với giáo sư Conner, đừng nghĩ sẽ thoát được, sau khi phân nhà thì điểm trừ đầu tiên là vì tụi em đấy.” Giọng nữ đáp, chị cao ngang Carolinus, tóc bob ngắn màu vàng.
“Rồi giải tán, giải tán, chúng ta sắp đến rồi, ai chưa thay áo chùng thì thay đi,” giọng nam khi nãy vang lên, lùa đám trẻ về toa của chúng. Giselle đã hết muốn nhìn mặt nhớ tên nhớ giọng nữa rồi, từ trước đến nay cô luôn gặp khó khăn trong khoảng này. Kệ đi, cô nghĩ, mình phải giao thiệp với ai thì hẵng nhớ.
Tụi trẻ ngồi xuống, chị học tỷ khi nãy giúp đóng toa tàu lại khi đi, đó, phải chi nãy đóng cửa lại thì khỏe rồi, bớt chuyện, cô nghĩ.
“Nè mấy cậu biết mình sắp vô nhà nào chưa? Không biết người ta cho chọn nhà bằng cách gì nhỉ?” Ivory hỏi.
“Gryffindor”, “chắc chắn phải là Gryffindor”.
Nhóc ham ăn lại xé tiếp mấy gói bánh kẹo, nhưng không chia cho Giselle nữa. Tụi nó có vẻ đã muốn bày trừ cô ra vì cái tội không xông xáo đứng lên chống lại thế lực thù địch khi nãy. Trẻ nít là vậy, chúng có thể dễ dàng thân nhau qua một chuyến phiêu lưu khám phá hoặc anh dũng chống lại quân thù, nhưng rồi cũng ghét nhau vì vậy vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-9-flipendo.html.]
“Mình không biết, mình muốn vào Ravenclaw,” con bé nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, rồi ba đứa nhỏ chuyện trò rôm rả mặc kệ cô.
Giselle nhắm mắt, cô nhớ đến bùa ếm Flipendo (Jinx) của nhóc tóc đen. Phù thủy vị thành niên chỉ được phép trở hữu đũa phép khi đến 11 tuổi hoặc khi nhận thư nhập học, tùy thuộc cái nào đến trước. Tóc đen sinh vào cuối tháng 7, nghĩa là nó cũng chỉ mới có đũa phép 1 tháng thôi mà đã có thể thành thạo Flipendo, nhìn dáng người nó khi cầm đũa, hẳn đã phải luyện tập rất nhiều.
Flipendo, phát ra một lực từ đũa phép, đẩy vật ra xa khỏi người niệm chú. Tùy theo góc độ lực phát ra, như khi nãy nhóc Matt đứng đối diện nhóc kia, lực Flipendo phát ra đánh thẳng vào ngực, đánh bật nạn nhân ra xa. Nó nằm trong sách Bùa chú căn bản (lớp 1), vốn là một bộ 7 cuốn dành cho 7 năm học, được người ta chia phần từ quyển sách phép Book of Spells được viết từ 200 năm trước, dịch sang 72 ngôn ngữ, một trong những cuốn sách bán được nhiều bản nhất lịch sử thế giới phép thuật.
Flipendo dù dạy năm nay nhưng phải ở gần cuối năm, những bài đầu tiên là học về căn bản và mấy bùa cơ bản nhất như bùa thắp sáng Lumos mà thôi. Thế mà cậu nhóc đã thành thạo trong vòng 1 tháng dùng đũa phép đầu tiên. Bảo sao thằng nhóc chọc ghẹo dù bị ngã cũng im thin thít. Đây có phải hào quang của nhân vật chính của thế giới không?
Flipendo, Flipendo, vẫy đũa phép như thế này, tới cái vẫy cuối cùng càng dài thì sẽ tạo ra lực càng mạnh, đẩy ra càng xa hoặc đẩy vật càng nặng. Flipendo, Flipendo,... Không biết ở thư viện trường có lưu trữ bản sao của Book of Spells không nhỉ, mình có thể mượn nó đọc thêm không,...
Sắc trời dần tối, cô đã ngồi tàu 5 tiếng rồi, trưa cũng chẳng ăn gì, phong cảnh ngoài kia đã chuyển từ cảnh sắc thành thị sang những núi đồi những cao nguyên trơ trọi, vài bóng cây vụt qua, bầu trời hoàng hôn thật đẹp, như một vạt cam nồng của đôi má người con gái đang yêu đương nồng thắm, nhưng cô gái đâu biết, tình gì rồi cũng cạn, màu cam tươi đẹp rồi cũng nhanh chóng tàn phai, bóng đêm trơ lạnh ngự trị đất trời.
Trời lạnh ngắt khi bọn họ xuống xe, chẳng cần ai chỉ cũng thấy chỉ có đám thấp bé nhất đứng chụm lại với nhau, còn những đứa trẻ cao hơn tỏ ra quen thuộc với tất thảy, đang kéo tụm vừa nói cười vừa đi xa.
“Năm nhất! Năm thứ nhất lại đây!” Một bóng người cao gầy cầm chiếc đèn dầu kiểu cũ, không phải người khổng lồ, Giselle nghĩ, cao tầm 1m9 thôi, bạn của Hai cũng có nhiều người cao tương tự, và gầy chứ không to béo. Giọng người này ồm ồm, và ánh sáng hắt lên từ chiếc đèn soi rọi một gương mặt đầy sẹo, những vết sẹo chạy dọc khắp mặt rồi xuống cả cổ, có thể là xuống cả thân người nếu chiếc áo choàng dài không che khuất đi. Vài đứa nhỏ sợ sệt than ôi.
Hẳn là bị con thú gì đó quàu, hoặc nhiều con, cô nghĩ. Nghĩ đến lời cô Whiteford bảo rằng đi học rất an toàn...
“Rồi rồi tập trung nhé, trời tối hù không biết đường nào mà lần đâu. Ta là Tigran Takumi, người giữ khóa và giữ vườn của Hogwarts. Nào đi theo ta.”
Takumi? Một họ Nhật Bản, thật khó để thấy được đường nét Á Châu nào trên gương mặt chằng chịt những vết sẹo đó.
Bọn trẻ đi mò mẫm theo cái ánh đèn leo lắt ở đằng trước, không ai dám nói gì, cô không thích tối đen như mực thế này, tối quá, cô thích màn đêm có những ánh sáng xanh ẩm ướt hoặc những ánh sao xa hơn, ánh sao màu bạch kim lóe lên dưới ánh đèn...
Ồ bạch kim? Tóc bạch kim đi bên cạnh tự bao giờ, thật lạ, bọn họ vẫn đi, đi vào trong thăm thẳm của cõi vô cùng...
“Qua khúc quanh này nữa thôi, là các trò sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên.”
Rồi cả đám ồ lên khi con đường rẽ ra một bờ hồ bao la. Bên kia bờ hồ, trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ, với vô số tháp lớn nhỏ, vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.
Gió thổi từ hồ lạnh ngắt, thổi tỉnh linh hồn Giselle, là thật, là chân thật, Hogwarts ngay trước mắt cô, thế giới kỳ ảo hoang đường đang mở ra trước mắt cô, từng mạch m.á.u đang đập thôi thúc cô đi đến khám phá, để mà trải nghiệm, dù cho chỉ là một nhân vật qua đường làm nền, rồi cũng có bầu trời rộng lớn thỏa cánh chim bay....
“Lên thuyền, mỗi thuyền đi 4 người thôi, ngồi 5 là chìm đó.”
4 đứa trẻ trên toa tàu lại ngồi cùng 1 thuyền, giọng ồm vang to trên mặt hồ phẳng lặng: “Lên thuyền hết rồi phải không? Nào tiến lên!”
Khoảng 10 chiếc thuyền rời bến cùng lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như gương. Bọn trẻ nít không nói gì nữa, chúng nhìn đăm đăm như bị trúng bùa mê trước tòa lâu đài kỳ vĩ trước mặt. Nó hiện ra như một pháo đài khổng lồ, đứng sừng sững giữa đất trời, mà Giselle hình dung như một người mặc áo choàng phù thủy tung bay, giơ đũa phép lên chỉa thẳng trời cao, từ đầu ngọn đũa phát ra ánh sáng chói mắt dần, cao dần, đến khi bao trùm thành một mặt trăng sáng vành vạnh vắt ngang bầu trời đêm.
Người phù thủy hay pháp sư đó, đứng hiên ngang giữa đất trời, có cái khí thế xung phong trận mạc, cái khí phách dám đương đầu trước mọi hiểm nguy, với cái khao khát hóa phép ra một mảnh trời riêng của mình...
Đoàn thuyền chậm dần, chui qua một tấm màn kết bằng những dây trường xuân rủ xuống làm thành một cánh cửa tự nhiên, che phủ cả một cái miệng hang thênh thang dưới vách đá. Và thuyền dừng bến ở một nơi giống như trạm thuyền, ánh đèn leo lắt, bọn trẻ tự động bước theo ánh đèn dầu của người giữ khóa. Trèo lên bậc thang thứ 49 thì đến đất bằng, chúng đạp băng qua bãi cỏ ẩm ướt phủ sương và rồi, đứng lên những bậc thềm đá trước một cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
“Đến rồi,” người giữ khóa đ.ấ.m mạnh 3 tiếng vào cánh cửa tòa lâu đài.