Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật - Chương 6: Đũa phép

Cập nhật lúc: 2025-05-17 06:07:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông Gibson bắt đầu lấy lại quyền lên tiếng khi họ bước vào hiệu sách Tri thức Phù thủy, với hàng lô lốc sách xếp từ tận ngoài cổng vào đến bên trong. Giselle áng chừng là chủ hiệu sách phải dùng một bùa phép sắp xếp nào đó của riêng ông, vì sách ở đây chẳng xếp theo một quy luật trưng bày sách nào của người bình thường cả.

Ông Gibson lật giở từng cuốn sách mà cô cần mua cho năm học, ông xem kỹ càng từ bìa sách, gáy sách, tên tác giả, rồi mở ra xem vài trang đầu và cuối, thi thoảng lại hỏi thăm anh chàng phụ bán.

Đến cuốn thứ hai thì bà Gibson đành phải tự mình sang tiệm kế bên mua bút mực giấy vở vì thấy lâu quá. Đến cuốn thứ tư thì Giselle hỏi: “À ngoài mấy cuốn trường yêu cầu, các anh có bán thêm sách tham khảo nào khác không? Mấy cuốn cơ bản và tổng hợp nhất á?”

“Chà, thật hiếm thấy có trò muốn đọc thêm đấy, phần lớn mấy đứa kia đọc sách của trường còn chưa xong, chà chà,...”

Cuối cùng họ bước ra khỏi tiệm Tri thức Phù thủy với 8 cuốn sách trường yêu cầu và thêm 3 cuốn Giản lược Bùa chú (Book of Spells), Lý luận pháp thuật: Từ lý thuyết đến thực tiễn và Các trường phái sức mạnh pháp thuật từ trước đến nay.

Ông Gibson, người chưa bao giờ phản đối Giselle đọc bất kỳ cuốn sách nào ngay cả không hợp độ tuổi đến mấy, cũng cảm thấy đọc hết số sách này là quá sức đối với cô. Nhưng ông không nói thêm nữa khi cô đáp rằng, mình là phù thủy gốc Muggle, phải học nhiều hơn mới theo kịp các bạn từ nhỏ đã sống với gia đình phép thuật.

Họ gặp anh Harris đang cầm 4 cây kem: “Kem đủ vị, họ bảo có tới 99 vị, mỗi lần cắn là một vị khác nhau, con đã ăn phải vị socola, bí ngô, bắp thiu với cái vị như nước cống.” 

Rồi anh phụ ông Gibson bê nửa đống sách: “Anh phát ganh với em mất thôi Selly! Phải chi mà anh cũng là pháp sư nhỉ, anh sẽ chơi Quidditch, sẽ bay chổi đi chơi chứ không phải lái chiếc xe đạp chán phèo, có thể bay lên London đón Bella đi chơi, chắc Will sẽ tị nạnh với anh như anh tị nạnh với em bây giờ quá!”

“Nhưng người ta có luật không được làm phép thuật hay sử dụng đồ vật pháp thuật trước mắt Muggle đó, Hai nhắm Hai không khoe khoang được không?”

“Nhưng mà ba má với anh vẫn được đi cùng với em đây nè?”

“Đó là trường hợp đặc biệt thôi, ờ giáo sư Whiteford nói sao nhỉ, lách lệ được đôi chút. Năm sau người ta không cho anh đến đây nữa đâu.”

Giselle cũng thấy buồn theo anh. Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới pháp thuật. Đành rằng mình không biết có pháp thuật tồn tại thì thôi, chứ khi đã biết rồi, thật khó để chấp nhận cuộc sống buồn tẻ như trước.

“Thôi nào, pháp thuật chỉ hơi khác cách chúng ta sống chút thôi. Họ cũng cần mặc quần áo, ăn uống đi học làm việc như ta cả. Con nhắm con theo học được trường nội trú trong 9 tháng rưỡi không ra ngoài được không mà tị nạnh gì với Selly hả Harris?”

Hai nhe răng cười: “Chắc rồi, và con cũng chẳng đọc nổi 1/4 đống sách này nữa chứ đừng nói gì đọc hết trong một năm học.”

“Nào Selly cần mua một cây đũa phép với một con thú nuôi nữa. Chà nên mua đũa phép trước nhỉ.”

Nhưng họ bị một thanh niên trẻ cao gầy chặn lại trước cửa tiệm có cái bảng hiệu dát mấy chữ vàng: Tiệm đũa Dimitriadis.

“Xin người thân Muggle đợi ở ngoài.” Người này không cho ba người nhà Gibson vào, rồi nói nhanh trước khi Harris hỏi vặn lại: “Đũa phép là một dụng cụ pháp thuật vô cùng riêng tư, chúng tôi không thể cho dân Muggle vào xem cảnh một phù thủy chọn đũa phép được. Mong ông bà thứ lỗi.”

Ba người nhà Gibson đành chọn một cái bàn trong tiệm Điểm tâm cùng bà Chang đối diện, còn Giselle bước vào tiệm đũa cùng người thanh niên.

Tiếng chuông reo lên khi họ bước vào, người thanh niên bước nhanh về phía sau quầy với những hàng hà sa số những cái hộp xếp chồng khắp các bức tường, để lại cô một mình đối diện với một ông lão già thấp gầy, chỏm râu dài, đôi mắt quắc thước. Chỉ một cái nhìn thôi, đôi mắt của ông lão này đã làm Giselle cảm thấy khó chịu, như thể bị nhìn thấu, như thể ông ta đang nhìn không phải chỉ là khuôn mặt mà là tận tâm hồn sâu thẳm bên trong cô.

“À chào cháu, ta là Dimitriadis người làm đũa phép.”

“Chào ông Dimitriadis.” 

Rồi cô giơ tay phải ra theo ý ông, ông lão lấy từ đâu ra một vật tựa như thước dây, đo đạc rồi đọc vài từ gì đó cho chàng thanh niên khi nãy mới vừa từ phía sau đứng vào cạnh.

Ông Dimitriadis không nói gì với cô khi ông đang đo đạc, cô bỗng nhận ra là ông không hỏi tên cô. Không khỏi nhớ lại người làm đũa phép Ollivanders trong truyện Harry Potter, ông ấy còn nhớ được cả họ tên chủ nhân lẫn chất liệu kích thước chính xác của từng cây đũa phép mà ông làm.

“Được rồi.” Người thanh niên phụ tá lại biến mất. “Thử cái này trước, à cháu tên gì nhỉ?”

“Gibson, Giselle Gibson.”

“Tốt, cầm và quơ thử cây này xem cháu Gibson.”

Người làm đũa phép dường như chẳng buồn muốn cho cô biết cây đũa này làm từ chất liệu gì. Giselle chỉ mới đụng ngón trỏ vào cây đũa, nó b.ắ.n xèo lên một tiếng.

Ông Dimitriadis quẳng ngay sang một bên, rút từ mấy cái hộp trên cao ra cây thứ hai: “Nào, thử lại nào.” Cây này khá hơn chút, cô cầm đến tay rồi mới b.ắ.n xèo.

“Tiếp.” Cây thứ ba cô giơ lên chưa kịp làm gì, trong lòng đã cảm giác không thích, cây đũa tự phát bay ra khỏi bàn tay cô, lăn lốc xuống sàn nhà.

“Kỳ lạ, kỳ lạ...” Người làm đũa phép tay rút ra một cái hộp đũa khác, nhưng mắt lại nhìn vào cô. Giselle ghét bị nhìn thế này. Cô cầm cây thứ tư lên, nó nằm im cho cô vẫy vẫy một vòng, rồi phát tiếng èo như tiếng bóng bay bị xì hơi.

Hàng mấy chục cây đũa tiếp theo mà Giselle cũng không khá khẩm gì hơn. Cô bắt đầu cảm giác châm chích khi ánh nhìn của người làm đũa phép càng ngày càng xoáy chặt cô. Hay ông ta nhìn ra điều gì? Hay có chuyện gì nhầm lẫn ở đây? Hay... cô bé Giselle Gibson thật mới có tài phép phù thủy, còn cái linh hồn bám víu này chỉ là một tên tu hú chiếm chỗ?

Không, không, cô là Giselle Gibson, Giselle Gibson là cô, cô không chiếm chỗ một linh hồn nào khác cả. Không, không.

“Tại sao lại vậy,... kỳ lạ... lạ kỳ làm sao...” Ông lão bắt đầu lẩm bẩm, người thanh niên phụ tá xuất hiện đằng sau, lại ngó chằm chằm vào Giselle.

Đến cây thứ 71, vâng cô đếm nhẩm từng lần thử một, cảm giác mất kiên nhẫn và quạu quọ đỉnh điểm, cô cầm cây thứ 72 và rắc, nõ gãy. Gãy từ bên trong. 

Giselle mím môi hít một hơi thật sâu, rồi bỗng nhiên cô bật thốt ra theo bản năng: “Đũa phép đến đây.” (Accio)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sao-no-lam-muggle-giua-the-gioi-phep-thuat/chuong-6-dua-phep.html.]

Một vài cái hộp rung rung như bị động đất, có cái rung lắc bật khỏi vị trí nhưng đã có một cây bay véo đến, cây đũa từ tận sâu nhất của căn tiệm, phá khỏi cái hộp đựng, bay đến nằm gọn trong tay cô. 

Khi cái cán đũa chạm vào da thịt, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập lòng cô, những khó chịu cau có nãy giờ biến đi đâu hết, cô vung vẫy một phát, chẳng theo nhịp điệu gì, câu đũa bỗng phát ra tiếng pháo bông với ánh sáng màu sao xẹt, một tiếng kêu tựa như vui mừng.

Đây là cây đũa của mình.

“Đây, đây có phải là... xin phép cô Gibson cho ta mượn lại xem cây đũa...” Giọng ông Dimitriadis run rẩy thật sự, khác hẳn giọng bình tĩnh của ông lúc đầu. Giselle thấy kỳ lạ, hẳn là trước mình cũng có vài người kiếm đũa phép kiểu này rồi mà?

“Đúng là nó, đúng là nó, gỗ cây thủy tùng, 14 inch 3/4, bền chắc, lõi, lõi đôi...” Người làm đũa phép run hơn, lần sờ từng khoảnh của cây đũa: “...Lõi đôi, sừng lôi giao Trung Hoa và lông đuôi Phượng Hoàng...”

“Thưa ông, lõi đôi là sao ạ? Lõi đôi không thường gặp à?” Cô muốn lấy lại cây đũa phép.

“Ồ, ồ lõi đôi không thường gặp lắm đâu cô Gibson ạ. Thực tế là rất hiếm đấy, chỉ những phù thủy pháp sư cực kỳ tài giỏi mới sở hữu một cây đũa phép có 2 lõi thôi. Bình thường một cây đũa phép chỉ cần một lõi là đủ...” 

Ông lão vẫn cầm vân vê cây đũa, Giselle bắt đầu cảm thấy không vui nhưng không biết mở miệng thế nào. Nói cho cùng cô chưa trả tiền mua cây đũa, nó vẫn thuộc sở hữu của người làm đũa phép.

Không, không phải, nó thuộc sở hữu của cô, nó là của cô.

Phắc, cây đũa thoát khỏi tay ông Dimitriadis, bay vụt lại nằm trong tay Giselle. Cô cảm thấy bình thường trở lại.

“Ôi, ôi, ôi Merlin của tôi ơi!” Ông lão thốt lên 3 4 tiếng ôi, còn người thanh niên sau ông thì mím môi và trợn mắt, vẻ mặt như nhìn thấy, gì nhỉ, à thấy một con rồng.

Giselle hết kiên nhẫn muốn hỏi ông Dimitriadis về sừng lôi giao Trung Hoa và lông đuôi Phượng Hoàng, chắc mình sẽ tìm được trong cuốn sách nào đó về đũa phép. Cô thấy mình tốn thời gian nơi đây hơi lâu rồi và hai người trước mặt chẳng cung cấp được mấy thông tin hữu ích.

“Ông Dimitriadis à, cháu nghĩ là cháu sẽ mua cây đũa này ạ.”

“À, à dĩ nhiên rồi thưa cô Gibson. Cho phép tôi hỏi cô có họ hàng với phù thủy nào vậy? Vì họ Gibson, theo tôi được biết, chưa có phù thủy nổi tiếng đương thời nào họ Gibson cả.”

“Không, cháu gốc Muggle ạ.”

Cô trả 12 đồng vàng cho người thanh niên phụ tá, anh ta vẫn nhìn cô rồi nhìn cây đũa phép bằng ánh mắt kỳ lạ. Người làm đũa phép thì đưa cô ra tận cửa, mở cửa cho cô và cúi thấp người khi chào cô. Ông không còn nhìn cô bằng ánh mắt châm chích nữa, nhưng Giselle vẫn cảm thấy ánh mắt của hai thầy trò dõi theo khi cô đoàn tụ với gia đình bên tiệm Điểm tâm đối diện.

Ông bà Gibson cũng nhất quyết phải mua một con thú cưng cho cô con gái, mặc cho cô nói thú cưng không phải bắt buộc, không cần phải mua, nhất là họ đã chi thêm nhiều tiền để mua một bộ trang phục với ba cuốn sách tham khảo rồi. Nhưng ông bà khăng khăng mua cho cô một con cú nhập khẩu từ Bắc Mỹ trong tiệm Quái điểu.

Trời dần ngả về chiều, họ đến trước cửa Độc dược Dietrichson như đã hẹn, nhưng nơi đó đã có vài người đứng tụ lại. Một giọng nói eo éo cao vút: “Cậu đụng vào người cậu chủ tôi, làm đổ cả bình độc dược vào người cậu chủ tôi mà không có lấy một câu xin lỗi à...”

Con vật đó giống yêu tinh nhưng mặc đồ cũ và dơ hơn rất nhiều, mà thực tế không biết đó có phải là một bộ đồ không nữa, nó trông như cái giẻ khoét ra ba cái lỗ để đầu và hai tay chui vào.

Một người nam trưởng thành, tầm hai mươi mấy, mặc áo choàng phù thủy nghiêm chỉnh, mà thực tế, đây có vẻ như là phù thủy trưởng thành ăn mặc tươm tất nhất mà Giselle từng gặp đến nay, cô Whiteford và anh Carolinus dĩ nhiên chỉnh tề nhưng theo kiểu Muggle. Người này gương mặt sắc lạnh, đang nắm lấy cổ áo của cậu nhóc mặt đầy tàn nhang Zorander, bà mẹ Zorander đứng co ro sợ sệt bên cạnh.

“Cậu bé đã xin lỗi rồi, do mấy người cứ bắt chẹt đấy thôi.” Giọng anh Carolinus đanh lại, và thật bất ngờ, anh đang đứng theo thế phòng thủ chiến đấu, đũa phép đã giương ra, hướng về người phù thủy cao hơn anh nửa cái đầu.

“Nói một câu xin lỗi rồi thôi à, tên nhóc Muggle này mày có biết mày đụng trúng ai không hả?”

Thằng nhỏ Zorander mếu máo: “Tôi xin lỗi mà... tôi xin lỗi rồi mà... chỉ là vô tình đụng trúng cậu ấy thôi.”

Giờ Giselle mới thấy, đứng giữa những bóng người cao lớn vây kín là một đầu tóc bạch kim chói sáng, chói châm chích mắt cô. Góc mặt cậu cũng sắc lạnh, môi mỏng đang mím, và như có cảm giác gì đấy, cái đầu tóc bạch kim quay lại, nhìn thẳng vào cô. Đó là một đôi mắt màu xám khói, như sương mờ sớm mai, lạnh lẽo, trầm mặc. 

Đôi mắt xám nhìn cô khoảng 3 giây, tim cô cũng dừng đập từng đó, cây đũa phép qua lớp gỗ dày của cái hộp đựng truyền lại cảm giác nóng nóng.

“Cậu có biết áo cậu chủ tôi đang mặc trị giá bao nhiêu không mà cậu dám làm dơ nó?” Giọng con tinh cao vút, nhiều người vây lại xem hơn.

“Các người đừng có mà quá đáng! Montgomery, Zorander sẽ là bạn học của cậu đấy! Cậu đối xử với bạn đồng niên của mình như vậy sao?” Carolinus nói mà vẫn chĩa đũa phép vào người phù thủy trưởng thành.

“Bạn à? Không chắc đâu. Tên nhóc Muggle này chắc chỉ vào Hufflepuff thôi, làm sao xứng chứ. Giọng khinh khỉnh. Hắn phát âm từ Muggle làm Giselle nhớ lại những bóng người theo sau hai cha con tóc bạch kim đụng trúng cô vào đêm Giáng Sinh đó, cũng có giọng phát âm Muggle y hệt.

“Thôi bỏ đi anh Raphael, chúng ta đi thôi, không nên phá hỏng việc làm ăn của nhà Dietrichson.” Giọng thằng nhỏ lạnh lùng, trịch thượng, chắc hẳn từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục như thế rồi. 

Tim Giselle đập lại bình thường, cảm giác bình thường trở lại, cây đũa không còn nóng nữa, mái đầu bạch kim giờ như màu trắng bình thường trong mắt cô.

“Vâng thưa cậu.” Raphael đáp, buông cổ áo nhóc Zorander xuống, nó chạy tót về phía mẹ nó. 

“Đi thôi.” Tóc bạch kim dẫn đầu đi thẳng, Raphael theo sau, con tinh đi cuối cùng còn khịt mũi với hai mẹ con Zorander.

Đám người tản dần, đâu đó người ta vẫn nói đến từ Montgomery với giọng kìm nén. Montgomery, cô nghĩ, chắc hẳn phải là một dòng họ phù thủy hùng mạnh.

“Montgomery”, anh Carolinus thu đũa phép, gật đầu với bốn người nhà Gibson, rồi quay sang hỏi mẹ con Zorander, “hai người không sao chứ?”

Hai người lắc đầu, im lặng, Giselle để ý thấy họ không mang theo lồng thú nào. 

Loading...